Y Phẩm Phong Hoa

Vừa nói gã vừa đứng thẳng lưng, tỏ thái độ cao cao tại thượng như đang ban ơn: "Hôm nay nô tài đến đây theo mệnh lệnh của phu nhân, phu nhân nói Tam tiểu thư lúc nhỏ phạm tội mới bị đưa đến nơi biệt viện hẻo lánh này chịu phạt. Nhưng đến nay tiểu thư đã ở trong biệt viện nhiều năm, cũng coi như dạy dỗ đủ rồi. Phu nhân và lão gia nhân từ nên mới sai nô tài đến đón tiểu thư về phủ Nạp Lan." Tần Lục nói xong bèn bày ra vẻ mặt vô cùng cao ngạo chờ Hột Khê cảm động đến rơi lệ lạy lục cảm ơn.

Phải biết rằng, đãi ngộ khi được trở về phủ Nạp Lan so với việc ở lại biệt viện khỉ ho cò gáy khác biệt lớn đến nhường nào. Nạp Lan Hột Khê từ nhỏ đã bị bỏ rơi, sống còn không bằng cả một kẻ hầu. Bây giờ cuối cùng đã có thể quay về, ả còn không vui đến phát điên lên sao.

Trần ma ma đứng bên cạnh khẽ kinh ngạc kêu hô, nước mắt lưng tròng lẩm bẩm: "Tiểu thư, tiểu thư ơi, tiểu thư có nghe thấy không, cuối cùng lão gia cũng đã đón tiểu thư về rồi. Lão gia cuối cùng chấp nhận tiểu thư rồi."

Ý cười trong ánh mắt Tần Lục càng thêm xảo trá, còn thấp thoáng vẻ khinh thường hả hê trên nỗi đau của người khác.

Nạp Lan Hột Khê và bà già này không hay biết rằng ả ta quay về phủ Nạp Lan nào có phải là được hưởng phúc mà vốn là rơi vào đường chết không có đất chôn. Đến lúc đó gã có thể báo thù nỗi nhục nhã mà gã phải hứng chịu ngày hôm nay.

Tần Lục nghĩ mà khoái chí. Tuy nhiên chờ rất lâu mà cảnh tượng ả vạn phần cảm kích vẫn không đến như trong dự đoán, gã vừa cúi đầu xuống còn đối mặt với ánh mắt chế giễu của Hột Khê.

Rõ ràng vẫn là gương mặt vàng vọt, hốc hác và tầm thường như trước nhưng không biết từ lúc nào, đôi mắt kia lại tỏa ra sự lạnh lẽo vô ngần, tựa như có thể hút sạch linh hồn người ta vậy.

Tần Lục rùng mình run rẩy, còn chưa nói nên lời thì Hột Khê đã thong thả lên tiếng: "Ồ, đón ta về phủ Nạp Lan? Đây là mệnh lệnh của Nạp Lan phu nhân sao?"

"Phải... phải thì sao?" Tần Lục bị đôi mắt của cô nhìn đến mức lòng thầm run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Phu nhân nhân từ ban ân cho tiểu thư, tiểu thư chỉ cần ngoan ngoãn biết như vậy thôi."

"Sớm không làm, muộn không làm, bây giờ tự dưng đến tỏ lòng nhân từ của bà ta làm gì? Bà ta tưởng Hột Khê ta là đứa con nít lên ba sao?" Hột Khê mỉa mai: "Không biết được ban ở đây là ban ơn hay ban độc nữa."

Trong nháy mắt, thái độ của cô đột nhiên quay ngoắt, giọng nói đằng đằng sát ý: "Nhưng đáng tiếc đấy cũng chỉ là một phủ Nạp Lan cỏn con. Hiện tại bọn họ muốn ta quay về thì còn phải xem ta có muốn về hay không!"

Sắc mặt Tần Lục thoắt thay đổi, giận dữ nói: "Tam tiểu thư, cô đừng được nước lấn tới, phu nhân để cô quay về là do phu nhân coi trọng cô. Chẳng qua là cái loại con hoang không biết xấu hổ do ả đàn bà thấp hèn sinh ra. Bộ dạng quỳ dưới chân bọn ta xin ăn khi xưa cô đã quên rồi sao? Còn tưởng mình là tiểu thư phủ Nạp Lan thật, ta khinh! Đến ngày phủ Nạp Lan gạch bỏ tên cô, xem cô sẽ chết..."

Tiếng nói của Tần Lục đột ngột đứt quãng, cổ họng bị bóp chặt, cả người bị nhấc khỏi mặt đất.

Gã há to miệng phát ra những tiếng ú a ú ớ, mặt đỏ tía tai nhìn thiếu nữ gầy yếu gần trong gang tấc, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, không thể tin được.

Hột Khê mỉm cười với gã, dịu dàng nói: "Bạch Hổ, chủ nhân nhà ngươi xử lý nô tài bắt nạt chủ như thế nào?"

Bạch Hổ lạnh lùng nhìn Tần Lục đang bị Hột Khê bóp chặt cổ họng, cất giọng âm u đáp: "Đương nhiên là lập tức xử tử, chết không chỗ chôn. Chẳng lẽ còn phải giữ lại loại rác rưởi đê hèn để cho bẩn mắt mình hay sao?"

Tần Lục trợn trừng mắt, trong mắt trào dâng nỗi sợ hãi, gã ra sức chống cự cất giọng khản đặc gào lên: "Ngươi dám! Phu nhân... phu nhân sẽ không tha cho ngươi đâu!"

"Còn không biết là ai không tha cho ai đâu!" Hột Khê tung ra kim châm, châm vô ảnh đâm xuyên vào đầu gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui