Tần Lục liều mạng giãy giụa, tuy vậy hai mắt gã nhanh chóng trở nên vô hồn, cả người mất đi ý thức.
Hột Khê lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta biết, Nạp Lan phu nhân bảo ta trở về làm gì?"
Tần Lục đờ đẫn cả người hai mắt trợn trừng trả lời: "Phu nhân không muốn gả Nhị tiểu thư cho Chu thiếu gia, nhưng thanh danh của Nhị tiểu thư đã bị phá hủy, nhà họ Chu lại không chịu bỏ qua chuyện này. Cho nên phu nhân mới nghĩ ra kế sách thay mận đổi đào, để Tam tiểu thư thay Nhị tiểu thư gả sang nhà họ Chu. Sau đó đồn ra bên ngoài rằng thiếu gia nhà họ Chu nhận nhầm người, người ngưỡng mộ thiếu gia và lột sạch quần áo của hắn là Tam tiểu thư. Cứ như vậy, nhà họ Nạp Lan và nhà họ Chu vẫn kết thành thông gia, thanh danh của Nhị tiểu thư cũng sẽ không bị ảnh hưởng."
Quả nhiên là như thế!
Hột Khê nhếch mép cười mỉa mai, ngay sau đó cô lại nói: "Chu Trọng Bát là một tên heo mập, hơn nữa trước giờ chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa tàn nhẫn vừa ngu xuẩn… sao Nạp Lan phu nhân đảm bảo ta sẽ chịu thay thế Nạp Lan Phi Tuyết gả cho hắn chứ?"
Tần Lục đáp: "Nô tài không rõ lắm. Nhưng nghe Tư Lộ nói, phu nhân đã có phương án vẹn toàn, khiến Tam tiểu thư nguyện ý gả đi, không muốn cũng phải cưới."
Hột Khê moi được toàn bộ thông tin từ Tần Lục xong thì lập tức rút châm vô ảnh về, vứt gã qua một bên.
Hề Giáp khom người tiến lên: "Công tử, có cần thuộc hạ xử lý sạch sẽ không?"
Hột Khê gật đầu, nhìn Hề Giáp lôi Tần Lục vô dụng như con lợn chết ra ngoài, trong mắt không mảy may gợn sóng. Có điều cô vừa quay đầu đã đối mặt với đôi mắt kinh hãi của Bạch Hổ.
"Nạp Lan tiểu thư, không phải là cô… cô không có tu vi sao? Sao lại có thể khống chế tâm trí của người khác được?"
Hột Khê ngồi lại vị trí của mình, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi mới lạnh nhạt nói: "Ngươi đã quên chức nghiệp của ta là gì rồi sao? Chỉ cần ngươi hiểu rõ kết cấu cơ thể người, đương nhiên sẽ có thể khống chế người khác dễ như trở bàn tay."
Bạch Hổ rùng mình, cả người căng cứng, sự kính nể và sợ hãi trong mắt càng nhiều hơn.
Đúng vậy! Nạp Lan tiểu thư chính là vị thần y trị khỏi căn bệnh nan y đứt kinh mạch của Âu Dương thiếu gia, đương nhiên kẻ hèn mọn như Tần Lục kia không đáng để vào mắt rồi.
Có điều, chỉ dựa vào một người phàm không chút tu vi, mà có thể khống chế tinh thần và trí tuệ của võ giả, Nạp Lan tiểu thư quả thực làm cho cả thế gian phải chấn động.
Ồ, thật không hổ danh là người được chủ nhân coi trọng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Hổ nhìn Hột Khê nóng rực, nóng lòng hỏi: "Người của phủ Nạp Lan ức hiếp tiểu thư như vậy, bây giờ còn muốn lừa tiểu thư gả cho tên thiếu gia vô dụng nhà họ Chu, quả thực tội đáng muôn chết. Hay là để ta đi dạy dỗ cho bọn chúng một trận, để cho bọn chúng biết tự lượng sức mình."
Hột Khê như cười như không liếc nhìn hắn, mãi đến khi Bạch Hổ rợn tóc gáy, cô mới lắc đầu nói: "Không cần, ta đã quyết định trở về phủ Nạp Lan một chuyến. Không phải Nạp Lan phu nhân muốn gả ta cho Chu Trọng Bát sao, ta nhất định sẽ làm như bà ta mong muốn, hơn nữa còn phải báo đáp sự nhân từ và thiện lương của bà ta nữa."
"Sao có thể được!" Bạch Hổ gào lên, nôn nóng nói tiếp, "Chủ nhân tuyệt đối không cho phép cô gả cho người khác, cô chính là người của chủ nhân…"
Những lời tiếp theo bỗng chốc im bặt trước ánh mắt chăm chú, âm u lạnh lùng của Hột Khê, hắn còn bị dọa đến lùi lại hai bước.
Trong lòng Bạch Hổ ai oán: Rõ ràng mình là cao thủ Kim Đan kỳ, nhưng vì sao khi đối mặt với vị Nạp Lan tiểu thư không chút tu vi mà khí thế của hắn lại thấp hơn cô một bậc, thậm chí hắn còn có chút sợ hãi chứ!
Hột Khê bảo Tiểu Li gói đồ ăn giao cho Bạch Hổ: "Gả cho ai là tự do của ta, không nói một tiếng đã biến mất tăm hơi thì có tư cách gì can thiệp vào quyết định của ta."