Ánh mắt thâm hiểm của Nạp Lan Chính Trạch liếc bà ta, chỉ nói một câu: "Ta sẽ tính sổ với bà sau."
Nói rồi ông ta lại nhìn Chu Ích Thuân, vẻ mặt vô cùng áy náy: "Vợ tôi làm xằng làm bậy, khiến Chu lão gia và Lục hoàng tử chê cười rồi. Tôi đã tra xét chuyện của Phi Tuyết, nhà họ Chu đã có tín vật của Phi Tuyết thì nghĩa là nhà Nạp Lan và nhà họ Chu có duyên với nhau, hai đứa có thể nên nghĩa vợ chồng cũng là may mắn cho Phi Tuyết. Mong rằng sau này Phi Tuyết gả đi rồi nhà họ Chu có thể đối đãi với con bé thật tốt."
"Đương nhiên, đương nhiên vậy rồi!" Chu Ích Thuân thấy đã đạt được mục đích lập tức mặt mày rạng rỡ tươi cười: "Chỉ cần Nhị tiểu thư được gả đi thì tức là người của nhà họ Chu chúng tôi. Miễn là con bé tròn đạo làm vợ thì nhà họ Chu chúng tôi đương nhiên sẽ đối xử với con bé thật tốt. Vậy hôn sự của hai nhà chúng ta cứ quyết định vậy đi. Hôm nay tôi cũng mang đến thiếp canh* của Trọng Bát rồi đây, hay là chúng ta quyết định hôn sự luôn đi."
(*)Mảnh giấy ghi tuổi, ngày sinh tháng đẻ của đôi trai gái trong việc hôn nhân.
"Lão gia, ông điên rồi. Sao có thể gả Phi Tuyết cho cái loại..." Tiếng la hét chói tai của Nạp Lan phu nhân bỗng tắt ngúm trước ánh nhìn chăm chăm lạnh lẽo của Nạp Lan Chính Trạch.
Bà ta bưng lấy khuôn mặt tê rần do đau đớn, nghĩ đến tiền đồ bị hủy hoại của con gái mà bất giác bi thương, lặng lẽ bật khóc nức nở.
Hột Khê khom người nhìn như muốn đỡ Nạp Lan phu nhân dậy nhưng thật ra cô lại cầm một nắm thuốc bột không màu không mùi xát vào miệng vết thương của bà ta.
Nạp Lan phu nhân hung hãn đẩy cô ra rồi lớn tiếng mắng nhiếc: "Tiện nhân, đều tại ngươi, đều tại ngươi hại Phi Tuyết của ta, ngươi cút cho ta! Cút!"
Hột Khê thuận thế té nhào xuống đất, cơ thể co quắp, run lẩy bẩy.
Nạp Lan Chính Trạch liếc nhìn cô, xác thực đúng là bộ dạng vô năng yếu ớt như trước nhưng tự đáy lòng ông ta lại cảm thấy có gì đó bất thường.
Nhưng mà Chu Ích Thuân đang ở bên cạnh thúc giục khiến Nạp Lan Chính Trạch không rỗi hơi nghĩ nhiều. Ông ta chỉ mang theo vài người vội vã đến thư phòng, vừa đến liền trao đổi thiếp canh, sau đó ước định ngày thành thân của Nạp Lan Phi Tuyết và Chu Trọng Bát.
Mặc dù ông ta có chút luyến tiếc với đứa con gái Nạp Lan Phi Tuyết được nuôi nấng bên cạnh mình nhưng so với lợi ích của phủ Nạp Lan thì không có gì là không thể đem ra làm vật hy sinh.
Nạp Lan phu nhân thấy chuyện đã rồi cũng chỉ có thể khóc sướt mướt cất bước rời đi. Trước khi rời đi còn sai Vương Trung đưa Hột Khê về biệt viện, trông coi cô nghiêm ngặt hơn, cũng không cho phép cô quay về phủ Nạp Lan lần nào nữa.
Nhìn bóng mấy người họ rời đi rồi Hột Khê cuối cùng ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra ý cười như có như không.
Nạp Lan phu nhân, chẳng phải bà cho tôi uống thuốc bảy ngày, hy vọng tôi sẽ hóa ngu đần sao? Không đáp lễ thì bất kính quá nên tôi đã khiến bà mắc căn bệnh lú lẫn của người già trước rồi. Nhưng mong ông cha già của tôi là một thần y thật sự, nếu không thì bà làm một ả đàn bà điên khùng cả đời đi!
...
Đêm khuya, tại biệt viện ở núi Thương, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, ánh trăng thướt tha như dải lụa.
Hột Khê ngồi một mình trên mái nhà cao nhất trong biệt viện ngắm bầu trời đầy sao, chân mày cô khẽ cau lại.
Ngày mai là ngày mà Nam Cung Dục đã hứa sẽ giúp cô giải phóng đan điền. Tuy nhiên mấy ngày nay tên chết giẫm đó vẫn biệt tăm biệt tích, thậm chí hai ngày qua cả Bạch Hổ cũng không xuất hiện.
Khuôn mặt khôi ngô của người đàn ông chậm rãi hiện lên trước mặt cô, kèm theo một nụ cười vừa cuốn hút, tùy hứng vừa nuông chiều, còn có... hơi thở nồng ấm và cái ôm không thể kháng cự.
Hột Khê đỏ mặt, khẽ mắng một tiếng "lưu manh". Nhưng trái tim vốn có chút bực dọc đã từ từ đắm chìm.
Sự ngang ngược, mạnh mẽ của Nam Cung Dục khiến cô kháng cự, nhưng lời hứa trang trọng của người đàn ông này lại khiến cô vô thức muốn tin tưởng. Không hề có lý do nào khác, chỉ là tin hắn sẽ không lừa cô.
Hột Khê đang nghĩ ngẩn ngơ đến xuất thần thì bỗng nhiên lạnh sống lưng, cô ngồi phắt dậy.