Y Phẩm Phong Hoa

Chu Tước căm phẫn nhìn hắn chằm chằm, giọng nói sắc bén, lanh lảnh chói tai: "Thanh Long, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn để ả tiện nhân kia hại chết chủ nhân sao? Mau tránh ra, để ta vào cứu chủ nhân!"

Thanh Long mặt không biến sắc, lạnh lùng nói: "Mệnh lệnh của chủ nhân bất kể đúng sai, ta cũng không thế làm trái."

Cho dù Chu Tước có chửi mắng, la hét thế nào, Thanh Long cũng hoàn toàn không bị lay chuyển. Hơn nữa hắn vốn là một trong những người có tu vi cao nhất, mặc dù cùng là Kim Đan kỳ nhưng Chu Tước và Bạch Hổ hợp sức cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Vì thế bọn họ cứ giằng co trước cửa phòng ngủ.



Bên trong phòng ngủ, Nam Cung Dục cẩn thận đặt Hột Khê lên trên giường của mình.

Hắn vốn là người có bệnh sạch sẽ, ngoại trừ người hầu dọn dẹp thì không một ai được phép vào căn phòng này. Giường đệm và đồ dùng của hắn càng không để bất cứ ai chạm vào.

Nhưng hiện tại khi nhìn máu tươi trên người Hột Khê nhuộm đỏ giường của mình, hắn không hề tỏ ra chán ghét chút nào, có chăng chỉ là nỗi thương tiếc khiến hắn rối ren.

Khê Nhi của hắn đáng ra phải tùy tiện, kiêu ngạo và lãnh đạm chứ không phải thoi thóp thở tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào như bây giờ.

Nam Cung Dục cẩn thận cởi bỏ quần áo Hột Khê, lấy lọ thuốc lúc nãy Thanh Long vừa đưa vào thoa lên vết thương khủng khiếp kia.

Thuốc của phủ Minh Vương đương nhiên cực kì tốt. Khi thuốc thấm sâu vào máu thịt thì bất luận là vết kiếm đâm hay vết thương do sấm sét dữ dội đánh trúng đều được chữa lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tuy nhiên sau khi tất cả vết thương đã lành, hơi thở của Hột Khê vẫn càng lúc càng yếu đi, khuôn mặt tái nhợt càng tựa như tro tàn.

Nam Cung Dục ôm cơ thể dần dần lạnh ngắt của cô vào lòng, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi.

Kể từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng, kinh hoàng như thế… Sợ rằng người con gái hắn đang ôm trong lòng sẽ rời xa hắn, mãi mãi không thể nhìn thấy hay chạm vào cô được nữa.

Hắn cân nhắc trong phút chốc, cuối cùng quyết định lấy ra một hộp ngọc từ trong nhẫn trữ vật.

Vừa mở hộp ngọc, một luồng hơi nóng bỏng phà vào mặt, thật bất ngờ vì vật đó chính là Nguyên Dương Quả mà Hột Khê đã đưa cho Nam Cung Dục.

Lúc này Nguyên Dương Quả vẫn nóng hầm hập như trái Nguyên Dương Quả của một tháng trước, nhưng ngọn lửa linh lực nóng nảy lại trở nên dịu dàng và tinh khiết, không còn chứa tạp chất gây hại đến cơ thể con người.

Đây chính là thành quả Nam Cung Dục dùng cơ thể của chính mình liên tục ủ ấm suốt một tháng qua.

Nhưng thế này thì vẫn chưa đủ. Cho dù ngọn lửa linh lực của Nguyên Dương Quả đã được tôi luyện, nhưng một khi ăn Nguyên Dương Quả, cơ thể người phàm mỏng manh của Hột Khê vẫn sẽ bị nguyên tố lửa nóng rực nuốt chửng. Vì thế nhất định phải có vật chí âm dẫn dắt trung hòa mới được.

Nam Cung Dục dùng linh lực bọc lấy Nguyên Dương Quả sau đó nắm lấy cằm của Hột Khê chầm chậm đưa Nguyên Dương Quả vào trong miệng cô.

Nguyên Dương Quả vừa vào cơ thể, Hột Khê đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt hồng hào, ấm áp trở lại.

Nam Cung Dục nhìn thấy ngọn lửa nóng rực lan khắp đan điền, sắp đốt cháy máu thịt lẫn kinh mạch của cô, sắp khiến cô tan thành tro bụi liền đột ngột cúi đầu, hôn ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ như máu của cô.

Môi kề môi, răng lưỡi quấn quýt, còn có một sợi tơ máu lạnh lẽo dần dần chảy dọc nơi khóe môi của hai người, chầm chậm chảy, rơi xuống xương quai xanh trắng ngần, bóng mượt của Hột Khê.



Trong cơn mê man, Hột Khê chỉ cảm thấy cả cơ thể mình như đang bị thiêu đốt.

Mỗi một mạch máu, từng nơi kinh mạch trong cơ thể đều như bị bôi dầu nóng rồi đốt cháy hừng hực vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui