Translator: Nguyetmai
Hột Khê không biết làm thế nào chỉ lắc lắc đầu, bên tai còn vang vọng tiếng phản đối ầm ĩ của Đản Đản: "Hu hu hu… mẹ hết thương Đản Đản rồi, đồ ăn ngon mẹ đều đem cho đại ca hôn mẹ ăn hết thì đã đành, tại sao mẹ còn cho người khác ăn nữa vậy hả, đồ ăn là của Đản Đản kia mà, hu hu hu… mẹ hết thương Đản Đản rồi!"
Cái chuyện nhảm nhí gì đây hả trời!
...
Thanh Long nhanh chóng đưa Hột Khê đến Thủy Tạ Các, lúc này Thủy Tạ Các đã triệt bỏ hỏa tinh thạch, gió thông thoáng khắp bốn phía, thổi bay rèm cát phiêu diêu dập dờn, bên trong có vẻ rất thoải mái và mát mẻ.
Hột Khê vừa mới bước chân vào bên trong Thủy Tạ Các, đã nhìn thấy Nam Cung Dục chỉ mặc mỗi một bộ đồ trong bằng lụa tơ tằm ngồi dựa vào mép giường, mái tóc dài rối tung hết một nửa, nửa còn lại dùng tua rua tết tóc thành lọn rồi quấn lên. Nhìn từ góc nghiêng của khuôn mặt, chỉ thấy mỗi sống mũi cao thẳng tắp của hắn, ngũ quan tinh tế tuấn dật, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến tưởng chừng như trong suốt.
Rõ ràng là cô và Thanh Long đã đặt chân vào phòng, thế nhưng Nam Cung Dục hình như lại chẳng hề phát hiện ra, hàng lông mi cong dày hơi rũ xuống, dáng vẻ vừa yếu ớt mà lại đẹp đẽ biết nhường nào.
Advertisement / Quảng cáo
Một sự đau lòng bỗng lướt qua trái tim của Hột Khê. Cô không thích nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của người đàn ông này một chút nào. Hắn đáng nhẽ nên hăng hái dâng trào, căng tràn sức sống, thẳng thắn ngông cuồng mới phải chứ, thế mà chỉ vì cứu mạng cô, mà lại trở nên yếu ớt thế này.
Hột Khê nhẹ nhàng gõ cửa, Nam Cung Dục khi ấy mới quay đầu qua, nhìn thấy Hột Khê, dung mạo lạnh lùng lập tức lộ ra ý cười ấm áp, "Nàng đã đến rồi sao?"
Ngữ khí bình thản là vậy, thế nhưng ẩn chứa sâu bên trong lại là niềm hứng khởi và mong chờ, khiến cho trái tim của Hột Khê phải thình thịch đập loạn lên liên hồi.
Cô che giấu tâm tình của chính mình, mang theo hộp thức ăn tiến vào.
Người hầu phục vụ trong Thủy Tạ các nhánh chóng nhận lấy chiếc hộp, đem thức ăn ở bên trong… đặt lên bàn.
Khi mùi hương của món ăn lan tỏa ngào ngạt khắp gian phòng, e rằng những người hầu có tố chất tu luyện trong phủ Minh Vương đều không kìm được mà hít lấy hít để, nuốt nước miếng ừng ực, cố gắng kiềm chế không được để lộ ra vẻ mặt thèm khát.
Advertisement / Quảng cáo
Do thế giới này hầu như không biết đến sự tồn tại của gia phụ liệu, cho nên rất nhiều người khi ăn chỉ quan tâm đến mức độ linh khí nồng đậm của thức ăn mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ ăn đồ ăn có vị ngọt hoặc mặn, cho nên khi bọn họ ăn được những món ăn do Hột Khê đích thân xuống bếp làm thì hoàn toàn bất ngờ không dám tin rằng thức ăn vẫn có thể có mùi vị như thế này.
Không sai, kể từ sau khi Nam Cung Dục ăn một bữa cơm ở chỗ Hột Khê xong thì hắn bắt đầu đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ là gói đồ ăn mang về trong thời gian dài. Còn người trong phủ Minh Vương ít nhiều gì cũng đã có nhận thức về việc thế nào là món ngon. Tuy rằng đa phần bọn họ đều chưa được nếm thử, nhưng khi nhìn màu sắc, hương vị, độ đậm đặc của linh khí, cộng thêm sự tuyên truyền của Bạch Hổ và những lúc dọn dẹp chén bát ngón tay dính phải chút nước sốt, tất thảy đều có thể khiến bọn họ cảm nhận được cảm giác thèm khát đến nỗi axit dạ dày không ngừng trào dâng.
Haiz, nếu như Vương phi được gả đến Vương Phủ mà truyền thụ một phần mười tài nghệ của Vương phi cho đầu bếp trong phủ thì thật tốt.
"Mời Vương gia và Vương phi dùng bữa."
Hột Khê bất thình lình định thần lại, bên tai dường như còn đang vang vọng lại câu nói "Vương phi" thánh thót. Cô bất giác thấp giọng gằn lên với Nam Cung Dục: "Từ khi nào mà ta trở thành Vương phi của ngươi vậy? Ngươi mau giải thích với thuộc hạ cho rõ ràng, đừng để bọn họ gọi ta là Vương phi nữa, sau này gọi ta là Hề Nguyệt là được!"
Nam Cung Dục gắp một đũa thức ăn cho vào miệng. cảm nhận vị thanh và sự tươi ngon tan ngay trong miệng, hắn khẽ mỉm cười đáp: "Nếu Khuê Nhi nàng sớm muộn gì cũng sẽ thành Vương phi của ta thì ta để bọn họ gọi sớm chút có gì mà sai? Để họ sớm làm quen, cũng là việc tốt mà."