Editor: Nguyetmai
"Mới vừa nãy bọn họ ra ra vào vào làn sương trắng kia rất nhiều lần, chẳng lẽ đã tìm được cách bí mật gì rồi chăng?"
"Làm gì có cách bí mật gì chứ, sau khi bọn họ tiến vào làn sương trắng kia quanh thân thể không hề có bất cứ linh lực dao động nào, đây là dấu hiệu chứng tỏ linh lực đều bị đám sương trắng kia hấp thụ."
"Hừ, đám người ngu ngốc, nhất định là chúng cho rằng mình có tu vi cao thâm thì tưởng có thể xông qua làn sương trắng kia. Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ cần chờ ở chỗ này làm ngư ông đắc lợi là được."
"Nhưng tu vi của đám người kia cao như thế, thủ đoạn lại còn rất tàn nhẫn, lỡ như…"
"Lỡ như cái gì mà lỡ như, cho dù có tu vi cao hơn nữa thì đã sao chứ, không còn linh lực thì chẳng khác gì một người thường, đến lúc đó trên người bọn họ càng có nhiều bảo bối, chúng ta càng có lợi."
"Hừ, dám đối nghịch với nhà họ Mộ Dung chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ khiến tên nhãi ranh mang mặt nạ kia biết kết cục khi đắc tội với nhà họ Mộ Dung!"
…
Trong đám sương trắng mịt mù mang theo hơi lạnh thấu xương.
Không có linh lực, không có tu vi, thể lực và sinh lực từng chút xói mòn, đây là… một thế giới giống như địa ngục.
Nhưng mà điều càng kinh khủng hơn so với việc chậm rãi chết dần chết mòn là nguy hiểm tiềm tàng trong sương mù, bất thình lình xảy ra giết chóc.
"A…! Tha cho ta! Cầu xin các người tha cho ta, ta có thể đưa cho các ngươi tất cả các pháp bảo!"
Tiếng kêu gào thê lương thảm thiết và tiếng khẩn cầu vang lên bên trong sương mù dày đặc.
Nhưng đáp lại lời bọn họ lại là tiếng cười tục tằn hưng phấn của lũ đàn ông: "Tha mạng cho các ngươi chúng ta chỉ được thêm hai cái pháp bảo, nhưng giết các ngươi rồi, pháp bảo và phụ nữ đều là của bọn ta. Ngươi nói xem, nếu là ngươi thì ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Bảy tám gã đàn ông kia to khỏe vạm vỡ, mặt mũi được che lại bằng khăn đen, đôi mắt xếch của gã đàn ông cầm đầu nhìn chằm chằm vào thiếu nữ xinh đẹp trong đám người, toát ra vẻ vừa dâm dê vừa tham lam.
"Chúng ta là đệ tử của phái Thanh Hà nước Thiên Cương, nếu các ngươi ra tay với chúng ta, sư môn chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Gã đàn ông che mặt lại cười ha hả nói: "Phái Thanh Hà sẽ không bỏ qua cho chúng ta à, vậy còn phải xem xem các ngươi có thể thoát khỏi nơi này hay không đã!"
"Chỉ cần các ngươi biến mất không dấu vết ở nơi này, chờ thân thể hóa thành xương trắng, sẽ không có ai phát hiện sự tồn tại của các ngươi."
Trên mặt năm võ giả bị bao vây đều lộ ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Ở trong đám sương trắng, linh lực của võ giả biến mất hết, thân thể gầy yếu và thể chất của một người bình thường càng không thể chịu nổi một cú đánh.
Còn mấy tên đàn ông thô bỉ trước mắt ngày thường ở ngoài kia cũng chỉ có tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ, đám võ giả phái Thanh Hà cho rằng bọn chúng đến xách giày đều không xứng, nhưng mà bây giờ bọn chúng lại biến thành đồ tể vây giết bọn họ.
Người đàn ông cầm đầu đám người che mặt cười ha hả, vung tay lên nói: "Các huynh đệ, lên hết cho ta, ngoại trừ ả đàn bà xinh đẹp kia ra những người khác dùng chùy lớn bổ nát đầu bọn chúng cho ta."
Vừa dứt lời, đám người kia gào thét nhào lên như ong vỡ tổ.
Trên tay mỗi tên đều cầm vũ khí rất lớn, có tên cầm chùy lớn, có tên cầm đao lớn, thậm chí còn có tên cầm rìu lớn mấy trăm cân.
Những thứ vũ khí nặng nề căn bản không nhấc lên được trong mắt người thường, vậy mà bọn chúng lại vung vẩy trong tay giống như những món đồ chơi.
Một lát sau, bốn võ giả trẻ tuổi bị đánh đập từng người một, kêu thảm thiết ngã khuỵu xuống mặt đất.
Điều khủng khiếp nhất là có một người bị rìu lớn bổ làm đôi, nội tạng và máu tươi chảy đầy đất, hiện trường tanh máu khủng khiếp vô cùng.
Thiếu nữ duy nhất còn lại gào khóc thảm thiết, trong lòng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Tên cầm đầu mặt mũi đầy mồ hôi tiến lên phía trước, một tay túm lấy thiếu nữ cười ha hả nói: "Các huynh đệ, nhìn thấy không, ả đàn bà da dẻ mịn mượt, có tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ, còn thuộc nhóm đệ tử tinh anh của môn phái lớn như vậy, trước đây các ngươi đã được thưởng thức mỹ vị như thế này chưa?"