Editor: Nguyetmai
Lúc này mọi người mới thấy rõ, vậy mà bóng dáng màu tím kia lại là một dây tử đằng, hơn nữa còn là một dây tử đằng đang tản ra hơi thở mang áp lực linh lực khủng khiếp.
"Ngươi muốn vui vẻ với ai hả?" Giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai, tuy réo rắt êm tai, nhưng khi gã kia nghe được lại như nghe thấy ác quỷ đến từ địa ngục.
Đột nhiên gã trợn trừng hai mắt, muốn nài nỉ cầu xin tha thứ, nhưng không đợi gã kịp nói gì đã "răng rắc" một cái, trong nháy mắt cổ gã đã bị bẻ gãy, mất đi sự sống.
Khóe miệng thiếu niên cong lên nụ cười lạnh lùng tàn bạo: "Các ngươi còn ai muốn vui vẻ với ta không?"
Người vừa xuất hiện đương nhiên là Hột Khê.
Sau khi cô bước vào làn sương trắng này không bao lâu thì đã lạc mất đám người Nam Cung Dục.
Nói đến nguyên nhân lạc nhau, Hột Khê lại liếc nhìn dây tử đằng trong tay, có chút bất đắc dĩ.
Sau khi tiến vào làn sương trắng, Hột Khê phát hiện, thương tổn làn sương trắng gây ra đối với võ giả không chỉ đơn giản dừng lại ở việc hấp thụ linh lực như vậy.
Trong làn sương trắng còn mang theo một luồng linh lực băng hàn khó có thể phát hiện được, thẩm thấu từng chút một vào kinh mạch của võ giả, khiến cho hành động của bọn họ trở nên chậm chạp.
Nếu có linh lực phụ trợ thì không sao cả, nhưng mà bởi vì không cách nào sử dụng linh lực trong làn sương trắng nên họ chỉ có thể dựa vào thể lực của mình để chống cự với rét lạnh, cho nên thể lực mỗi người đều tụt dốc không phanh, chỉ một lát sau sắc mặt sẽ trở nên trắng bệch.
Chỉ có Nam Cung Dục và Hột Khê là không phải chịu ảnh hưởng của làn sương trắng đó.
Lúc đó Hột Khê mới vô cùng khiếp sợ phát hiện ra vậy mà Nam Cung Dục lại là người linh tu và luyện thể, tuy rằng vẫn không thể sử dụng linh lực nhưng quả thật hơi lạnh trong đám sương mù chẳng đáng là gì đối với hắn cả.
Còn Hột Khê không bị ảnh hưởng lại là nhờ vào linh sủng thực vật cô vừa mới thu phục…
Hột Khê không ngờ tác dụng cấm chế linh lực của đám sương trắng hoàn toàn không có hiệu quả gì đối với Tử Minh U La, hơn nữa nó còn có tác dụng bồi bổ.
Sau khi bước vào làn sương trắng không lâu, Tử Minh U La liền lặng lẽ thò ra khỏi không gian, thỉnh thoảng hấp thụ linh lực trong sương trắng với vẻ hạnh phúc sung sướng ngập tràn. Đến cả Hột Khê cũng cảm thấy quanh thân mình ấm áp, hoàn toàn không cảm thấy buốt lạnh.
Nhưng mà Hột Khê không ngờ rằng sau khi Tử Minh U La hấp thu một lượng lớn sương trắng lại đột nhiên xảy ra tiến hóa thăng cấp nho nhỏ.
Sự tiến hóa này tác động đến một lượng lớn sương trắng làm hình thành nên lốc xoáy sương mù, hơn nữa Tử Minh U La liên lụy trực tiếp đến cô, làm cô bị cuốn vào trong lốc xoáy sương mù, đến khi tỉnh lại thì chỉ còn lại mỗi mình cô trơ trọi.
Hột Khê vừa nhớ tới ánh mắt đau đớn sợ hãi và cả tiếng hét run rẩy của Nam Cung Dục khi mình bị cuốn vào trong lốc xoáy, lòng bất giác quặn thắt. Tên kia… lo lắng cho cô đến vậy sao?
Hột Khê giấu đi những suy nghĩ về Nam Cung Dục, ánh mắt lạnh băng đảo qua mấy tên đàn ông che mặt, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ quần áo xốc xếch.
Quần áo trên người thiếu nữ kia đã sớm bị xé nát, lộ ra da dẻ mềm mịn, hơn nữa trên người cô ấy chỗ nào cũng nhìn thấy vết thương, vết bầm máu đáng sợ nhức mắt.
Cô ấy vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, giống như đã sợ hãi tuyệt vọng đến cùng cực, mãi đến khi đối diện với ánh mắt của Hột Khê, cô ấy mới nhận ra mình thực sự đã được cứu, bèn òa khóc thành tiếng.
Trong khoảnh khắc đó cô ấy thật sự nghĩ sự trong sạch của mình bị hủy hoại mất rồi, hôm nay mà không chết thì cũng sống không bằng chết.
Nhưng chính trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vị thiếu niên này đã xuất hiện như một đấng cứu thế, giống như anh hùng chân đạp cầu vồng đến cứu sống cô ấy từ chốn địa ngục tuyệt vọng.
Hột Khê dời tầm mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy tên đàn ông vạm vỡ vẫn chưa hoàn hồn: "Vốn dĩ ta cũng không có hứng thú xen vào việc của người khác, nhưng ai bảo các ngươi làm việc ghê tởm như thế, đến cả heo chó cũng không bằng! Nếu đã trùng hợp gặp phải cảnh này thì bản công tử sẽ ngẫu nhiên làm chuyện tốt, giúp người làm niềm vui một lần thì đã sao."