Ngay vào chính thời khắc ấy, Nam Cung Dục sải bước đến bên cô, dùng thân hình cao lớn của mình che chắn bảo bọc lấy cô, tựa như đang ôm cô vào lòng để bảo vệ.
Chỉ trong chớp mắt Hột Khê đã cảm nhận áp lực đè nén lên toàn cơ thể mình đã lặng lẽ biến mất, khuôn mặt trắng bệch cũng đã hồi phục lại bình thường.
Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nam Cung Dục, chỉ thấy trong đôi mắt sáng ngời như ánh sao ấy chan chứa hình bóng của chính cô, ngọn lửa nóng bỏng kia dường như khiến cho cô phải tan chảy.
Hột Khê nhanh chóng cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn Âu Dương Chí Hùng và nói: "Không, Âu Dương công tử đã bị trúng độc từ rất lâu rồi, ít nhất là khoảng một năm rưỡi về trước. Nếu tôi đoán không nhầm, loại độc tố này chín phần là đã thâm nhập cùng lúc vào bên trong cơ thể của Âu Dương công tử ngay khi kinh mạch của cậu ấy bị cắt đứt."
Âu Dương Chí Hùng ngẩn người: "Rốt cuộc thì đó là loại độc dược gì mà đến cả một thầy thuốc Tứ phẩm cũng không thể tìm ra."
Khi những thầy thuốc có phẩm cấp thấp ở đại lục Mịch La chẩn đoán cho bệnh nhân đều chỉ dựa vào việc sử dụng linh lực để kiểm tra. Có một số người thậm chí còn chẳng biết sự phân bố và hướng chảy của kinh mạch, lại càng không thể làm cho linh lực thâm nhập vào sâu trong kinh mạch của người bệnh được.
Vả lại loại độc này bám rễ vào sâu trong kinh mạch cơ thể người, ẩn nấp cực kỳ giỏi lại có khả năng dịch chuyển tốt, nếu dựa vào phương pháp kiểm tra của các thầy thuốc thông thường thì làm sao có thể phát hiện ra được đây?
Tuy nhiên Hột Khê cũng không thích phải phí lời giải thích: "Các người đã bao giờ thấy bệnh nhân bị đứt kinh mạch nào mà lại không thể hóng gió hay phơi nắng chưa? Đây chính xác là triệu chứng bị trúng độc… chỉ là loại độc này quá nguy hiểm và dị thường, chính tôi cũng không thể nói rõ đây rốt cuộc là loại độc gì."
Sự thật là thứ mà Âu Dương Hạo Hiên không được tiếp xúc chẳng phải là mặt trời hay gió, mà chính là lượng linh khí dày đặc mà gió và mặt trời mang lại. Chúng có thể khiến cho độc tố trong cơ thể hắn khuếch tán lan tỏa, từ đó khiến cho Âu Dương Hạo Hiên phải hứng chịu cơn đau đớn giày vò như bị cắn xé.
Nhưng cách chữa trị này của cô bắt buộc phải truyền một lượng lớn linh khí vào cơ thể Âu Dương Hạo Hiên, đương nhiên phải để nguồn linh khí nồng đậm kia tràn vào trong phòng.
Âu Dương phu nhân quả thật chẳng bận tâm đến nguyên nhân kết quả ra sao, gương mặt bà tràn đầy lo lắng lên tiếng hỏi: "Xin hỏi Hề thần y có cách nào chữa trị được không?"
Hột Khê mím môi đáp: "Phải thử một lần."
Ngay sau đó, tầm mắt cô bèn chuyển hướng sang Âu Dương Hạo Hiên đang thẫn thờ nằm trên giường, từ tốn nói: "Quá trình trị liệu của tôi cần có sự phối hợp của cậu, bây giờ tôi muốn hỏi cậu một câu, liệu cậu có tin tôi sẽ chữa lành cho cậu không? Hoặc nói cách khác, cậu có đồng ý tiếp nhận chữa trị của tôi không?"
Ánh mắt ngẩn ngơ của Âu Dương Hạo Hiên rơi lên khuôn mặt cô, không biết tự khi nào, nước mắt đã hoen mi lệ trào.
Hắn bất ngờ nghiến chặt răng, mãi đến khi khóe môi bật máu mới cất giọng khàn khàn nói: "Xin thần y hãy cứu tôi, chỉ cần tôi khỏi bệnh, tương lai sau này tôi sẽ đền đáp công ơn cứu mạng này của thần y mà không màng sống chết."
Hột Khê nở nụ cười, một nụ cười chẳng hề an ủi vỗ về, trái lại lạnh lùng đến khôn tả: "Tốt lắm, tôi rất thích những bệnh nhân ngoan ngoãn nghe lời." Nói xong, cô lấy ra hàng trăm kim châm đủ loại dài ngắn khác nhau từ trong không gian.
Tuy loại kim châm cứu này cũng được chế tạo từ băng vĩnh cửu, nhưng nó lại được tạo nên bởi phần băng nằm ở vị trí trung tâm băng vĩnh cửu vạn năm, hơi lạnh được tích tụ hết bên trong, kim châm sau khi được tạo thành sẽ được ngâm liên tục trong nước suối, cho tới khi nó đã trở thành công cụ không thể thiếu giúp cô phân biệt các loại chất độc.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Âu Dương phu nhân và Âu Dương Hạo Hiên, Hột Khê với thao tác nhanh như chớp, châm toàn bộ cả trăm cây kim vào cơ thể Âu Dương Hạo Hiên.
Kim châm đi vào da càng lúc càng nhiều, sắc mặt của Âu Dương Hạo Hiên cũng dần dần bắt đầu xuất hiện biểu cảm đau đớn. Hai hàm răng nghiến chặt, máu từ khóe miệng lại túa ra, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc trên ấn đường nhăn nhó.
"Hạo Hiên, Hạo Hiên, con sao rồi?" Âu Dương phu nhân nhìn vẻ mặt đau đớn của con trai mình, lo lắng đến độ nước mắt chảy ròng ròng không ngừng "Hề thần y, tại sao Hạo Hiên lại đau đớn như vậy?"