"Mẹ, con không sao!" Âu Dương Hạo Hiên cười trấn an bà, tuy rằng giọng nói vẫn khàn đục nhưng quả thực chính là đang cười, tiếng cười tràn đầy kinh ngạc mừng rỡ và kỳ vọng đến không thể tin được, "Mẹ, tay của con, chân của con nữa! Đau quá đi mất! Đau quá, tê quá! Ha ha ha, con đã lấy lại được cảm giác rồi!"
Hắn cứ cười rồi lại cười, nước mắt bất chợt lã chã tuôn rơi, hòa lẫn mồ hôi và máu bên khóe miệng, cả gương mặt trở nên thê lương, dữ tợn.
Liệu ai có thể thấu hiểu, một ngôi sao với tiền đồ rộng mở lúc ban đầu giờ chỉ có thể ngày ngày nằm liệt trên giường gặm nhấm nỗi bi thương, tuyệt vọng chờ chết! Tay chân của mình nhưng lại chẳng thuộc về mình, không thể cầm nắm, không thể đứng dậy, sống như thế thì khác gì chết đâu chứ?
Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng đã cảm nhận được tay chân mình, cách cả một năm rưỡi dài đằng đẵng, cuối cùng… cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự tồn tại của chân tay một lần nữa.
Âu Dương Hạo Hiên mừng rơi nước mắt, dù có đớn đau hơn nữa cũng có xá gì so với nỗi tuyệt vọng, nhục nhã ngày trước.
Vẻ mặt của Âu Dương phu nhân lẫn Âu Dương Chí Hùng đều thay đổi đột ngột, chỉ muốn bổ nhào đến bên giường con trai, nhưng họ lại sợ sẽ làm phiền đến quá trình trị liệu của Hột Khê, chỉ đành nuốt nước mắt chờ đợi.
Cuối cùng Hột Khê cũng đã châm hết toàn bộ kim châm lên người hắn, cảm giác toàn thân uể oải cùng cực như thể bị rút cạn sức lực.
Thế nhưng, quá trình trị liệu chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, bước tiếp theo mới thực sự là mấu chốt.
Cô phát hiện, có lẽ vì tất cả mọi người ở thế giới này đều có quan hệ tu giả, cơ thể được tôi luyện sánh với pháp bảo, muốn di chuyển nội lực trong cơ thể bọn họ khó khăn hơn gấp trăm lần so với ở thế giới trước, cũng làm nội lực của cô tiêu hao vô cùng.
Đây còn là do cơ thể của Âu Dương Hạo Hiên bị chất độc bào mòn một năm trời nên còn yếu ớt, bằng không, thậm chí cô có thể châm hết cả bộ một trăm lẻ tám kim châm hay không cũng là cả một vấn đề.
Bước tiếp theo chính là ép chất độc ra ngoài bằng kim châm, lại là cả một quá trình gian nan.
"Hề Nguyệt, cô có thể thử sử dụng linh lực." Giọng nói trầm thấp ấm áp chợt vang lên bên tai.
Hột Khê giật thót, cô vừa quay đầu đã trông thấy gương mặt anh tuấn rực rỡ của Nam Cung Dục, trái tim cô vô thức lỡ một nhịp.
"Không được." Hột Khê cố gắng tự trấn an tinh thần, sau đó mới lắc đầu đáp: "Ta không thể điều động đủ linh lực." Không phải là cô chưa từng nghĩ tới phương án này, thậm chí cô còn muốn thử nghiệm nó hơn ai hết. Nhưng nếu muốn thải độc nhanh, Hột Khê bắt buộc phải truyền nội lực vào vô số kinh mạch trên khắp cơ thể Âu Dương Hạo Hiên, đồng thời phải vận chuyển chúng. Một khi để sót dù chỉ một chỗ, độc tố lập tức sẽ kết tụ lại vào đó, khiến cơ thể của Âu Dương Hạo Hiên nổ tung dẫn đến tử vong.
Đương nhiên sử dụng linh lực có lợi hơn hẳn so với nội tức, nhưng cô vốn không thể tích trữ linh lực, chỉ dựa vào chút linh lực còn sót lại để thâm nhập vào kinh mạch sao có thể đủ được?
Nam Cung Dục khẽ nhếch môi, nhoẻn miệng cười: "Ta dám để cô thử thì đương nhiên phải có cách bảo đảm đủ linh lực cho cô."
Lời hắn vừa dứt, Hột Khê bỗng cảm nhận được có một bàn tay to lớn đang áp vào lưng mình, nhiệt độ nóng như thiêu đốt tỏa ra từ lòng bàn tay truyền đến từng thớ thịt của cô xuyên qua lớp y phục mỏng manh, làm cô giật nảy người, trong nháy mắt cơ thể như bị kéo căng.
Bên tai vọng lại một giọng cười trầm ấm, hồn hậu và cực kỳ cuốn hút của Nam Cung Dục, mang theo niềm vui thấy rõ.
Sắc mặt Hột Khê tối sầm, vừa muốn bước lên một bước để tránh nhưng lại đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực tươi mát dày đặc cuồn cuộn truyền vào cơ thể mình. Cơn mệt mỏi rã rời khi nãy lặng lẽ biến mất tăm, thậm chí đan điền khô cằn lúc đầu giờ như thể đang rộn ràng căng đầy.
Hột Khê tức khắc hiểu ra ý định của Nam Cung Dục: Cô chỉ cần chuyên tâm trị bệnh, linh lực không đủ thì ta sẽ bổ sung cho cô.
Sự cao ngạo ấy, sự bá đạo tự mình quyết định tất thảy mọi chuyện của hắn khiến Hột Khê đỏ mặt. Cô cũng chẳng từ chối nữa mà hoàn toàn tập trung tư tưởng lấy từ không gian ra một kim châm dài cỡ một tấc, dày hơn sợi tóc một chút.