Y Phẩm Phong Hoa

Lúc này đúng vào lúc lên đèn, trong phòng nghị sự của phủ Minh Vương đèn đóm thâu đêm suốt sáng, thuộc hạ từng người từng người một bẩm báo lên chủ nhân của mình các sự việc không có tiến triển.

"... Tình hình của Thiết Kỳ Lân là như vậy."

Bạch Hổ báo cáo cả buổi trời, vậy mà khi vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy người chủ nhân lúc nào cũng lạnh lùng bình tĩnh của mình giờ lại như người trên mây. Dù rằng gương mặt điện hạ vẫn mang vẻ dửng dưng nhưng đôi mắt như hai vì tinh tú xinh đẹp kia lại hơi sáng lên, rõ ràng là đang nghĩ đến điều gì thú vị nên mới dạt dào niềm vui như vậy.

Bạch Hổ ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, phải biết rằng tuy chủ nhân chỉ mới hai mươi tuổi đầu, nhưng thường ngày trên mặt lúc nào cũng mang một nụ cười lạnh lẽo, tà mị, cặp mắt sâu thẳm tựa như hai giếng cổ không chút gợn sóng, như thể thế gian này vốn chẳng có thứ gì hay người nào có thể khiến điện hạ hứng thú.

Hàng ngày khi bẩm báo, chủ nhân chỉ nghe đoạn đầu là có thể đoán chiều hướng phát triển của sự việc, rồi chưa đợi bọn họ bẩm báo xong đã đưa ra chỉ thị chuẩn xác. Nhưng hôm nay chủ nhân lại như người mất hồn, ngay cả khi hắn đã bẩm báo xong, đang đứng đợi hồi âm, điện hạ cũng không phát hiện ra. Chuyện này… quả đúng là quá lạ lùng.

Rốt cuộc điện hạ đang nghĩ đi đâu vậy? Bạch Hổ lòng đầy hoài nghi, ánh mắt bất giác trộm nhìn chủ nhân đang hơi mím cánh môi mỏng.

Dường như trên cánh môi dưới hơi phớt màu hồng đào ấy, có một vết cắn hiện rõ...

Tim Bạch Hổ đập rộn rã, chủ nhân đường đường là một cao thủ Nguyên Anh kỳ, linh khí tùy ý lướt qua một cái là có thể chữa lành những vết thương ngoài da nhỏ nhoi kiểu này… Nhưng đến bây giờ chủ nhân vẫn để im như vậy, không biết kẻ nào gây ra vết thương này đây nhỉ?

Ánh mắt khó hiểu của hắn liếc nhìn Thanh Long đứng sau lưng chủ nhân như người vô hình, ánh mắt như muốn hỏi: Chủ nhân hôm nay làm sao vậy?

Nhưng Thanh Long vẫn giữ cái bộ mặt lạnh lùng ấy, trong mắt thoáng qua vẻ vừa rối rắm lại vừa phẫn uất.

Ngay lúc trong lòng Bạch Hổ như trăm mối tơ vò, thì cuối cùng Nam Cung Dục cũng dứt khỏi những giây phút trầm tư, hắn quét mắt nhìn Bạch Hổ phía dưới hoang mang, ánh mắt cuộn sóng, bất giác hắn bình thản nói: "Tình hình của Thiết Kỳ Lân ta rõ rồi, đã rơi vào tình hình đặc thù như hiện nay thì ngươi cứ dặn dò bọn họ tạm thời nghỉ dưỡng sức. Nếu như có chuyện phát sinh thì để Vô Tâm lên đầu."

"Rõ, thưa chủ nhân." Bạch Hổ thôi suy nghĩ miên man, kính cẩn đáp, "Thuộc hạ sẽ thông báo cho Vô Tâm."

Nam Cung Dục đáp: "Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi."

Mấy người họ đều vội vàng đáp "rõ", sau khi Bạch Hổ lặng lẽ rời khỏi sảnh hội nghị, ngay cả Thanh Long cũng bị cho lui xuống.

Một mình Nam Cung Dục ngồi trong đại sảnh thênh thang, hắn nhẹ nhàng giơ tay chạm vào vết thương nho nhỏ trên cánh môi dưới, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.

Không biết lúc này cô nhóc đó đang làm gì nhỉ? Liệu có đang nhớ đến hắn không?

Trước mắt Nam Cung Dục chầm chậm hiện lên một gương mặt thanh tú xinh đẹp, rõ ràng là một cô gái bé như hạt đậu, vậy mà khi cải trang nam lại không tạo ra bất kỳ khác biệt hay cảm giác khác, ngay đến bậc cao thủ như Âu Dương Chí Hùng cũng không nhìn ra chút sơ hở nào.

Nếu mình mà không sớm nhận ra đôi mắt tím ấy thì e rằng cũng không tài nào tưởng tượng ra nổi, Hề Nguyệt - Hề thần y phong thái tuấn tú như minh châu ngọc nhuận và đứa con hoang xấu xí của nhà Nạp Lan, người đã bị vứt bỏ - Nạp Lan Hột Khê, lại là cùng một người.

Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh hai người họ tiếp xúc thân mật trên xe ngựa, xúc cảm mềm mại của cơ thể thiếu nữ, hương thơm thanh tao tinh tế, và còn hình ảnh cánh môi mềm mại đó dường như lại hiện lên hết lần này đến lần khác trong đầu hắn.

Từ trước đến giờ chưa một ai có thể tác động đến tâm tình hắn giống như cô nhóc đó cả, khiến hắn khao khát chiếm hữu, khao khát lúc nào cũng được nhìn ngắm khi cô cười đùa hay khi cô cau mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui