Y Phẩm Phong Hoa

"Hề thần y, liệu thần y có biết được thứ chất độc mà Âu Dương Hạo Hiên trúng phải là chất độc gì hay không?"

Động tác của Hột Khê chợt khựng lại, cô im lặng trong chốc lát rồi mới lên tiếng trả lời: "Độc tố mà Âu Dương công tử bị trúng phải chính là Phệ Linh Tán, ở đại lục Mịch La cực kỳ hiếm gặp, không mùi không vị, võ giả bình thường khi bị trúng độc sẽ khó mà phát hiện ra được. Nhưng một khi đã ngấm vào cơ thể, được sự nuôi dưỡng của linh lực, chúng sẽ bắt đầu lan ra khắp toàn bộ cơ thể. Người bị trúng phải chất độc này, kinh mạch toàn thân sẽ bị mục ruỗng hủy hoại từng chút một, đan điền sẽ bị ăn mòn phá hủy từ từ, cho đến khi vật chủ chỉ còn là một bộ da bọc xương thì mới chết hẳn. Trong quá trình giày vò này, người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được, vật chủ phải hứng chịu sự đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé không ngừng, sống không bằng chết."

Khi nói ra những lời này, sắc mặt Hột Khê hơi ửng đỏ, bởi vì chất độc Phệ Linh Tán này nào có phải do cô phát hiện ra, mà chính là sau khi Nam Cung Dục đem chiếc lọ chứa chất lỏng đen kia về, vài hôm sau đã sai người đem đến cho cô một cuốn ngọc giản.

Trong ngọc giản ghi chép rất chi tiết về cách bào chế và thuộc tính của Phệ Linh Tán, thậm chí còn bổ sung thêm một số trường hợp gặp phải một cách vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Nếu không, quả thực cô không thể nào tra ra được một chất độc hiếm thấy như vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Chỉ là khi nhớ đến những dòng chữ trơ trẽn được viết kèm theo ở những dòng cuối cùng trên ngọc giản, trái tim tràn đầy cảm kích của Hột Khê đã chuyển hóa thành cơn phẫn nộ ngút ngàn.

Cái tên khốn kiếp không biết xấu hổ, ai nhớ thương hắn đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên kia chứ, nằm mơ đi!

Nghe xong những lời Hột Khê giải thích sắc mặt Âu Dương Chí Hùng và Âu Dương Hạo Hiên thay đổi đột ngột.

Âu Dương Chí Hùng hung hăng đập mạnh lên hòn non bộ ở bên cạnh, "ầm" một tiếng, hòn non bộ cao bằng nửa thân người trong nháy mắt đã tan nát vỡ vụn: "Suy cho cùng là ai mà lại tâm địa độc ác, sử dụng cả Phệ Linh Tán để đối phó với nhà Âu Dương chúng ta. Y không chỉ muốn hủy hoại Hạo Hiên, mà còn muốn khiến nhà Âu Dương chúng ta phải sa vào bước đường cùng vạn kiếp bất phục!"

Trái lại Âu Dương Hạo Hiên chỉ nhếch mép, nở nụ cười lạnh lẽo nói: "Bất luận là ai, nếu đã dám cả gan lập mưu ám hại Hạo Hiên ta, rồi cũng sẽ có một ngày ta bắt y phải trả một cái giá đắt hơn gấp hàng trăm hàng nghìn lần."

Hột Khê không có hứng thú can dự vào chuyện gia đình của nhà Âu Dương, nếu bệnh tình đã được chữa khỏi rồi thì cô đương nhiên cũng nên cáo từ.

Nhưng khi cô vừa định đi, bỗng nghe thấy tiếng Âu Dương Hạo Hiên dịu dàng gọi lại: "Hề thần y, xin hãy dừng bước."

Hột Khê xoay người thì nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế mây kia đang chậm rãi đứng dậy, dáng người mảnh khảnh đứng dưới ánh nắng mặt trời lại càng lộ rõ vẻ gầy gò yếu ớt, thế nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

"Hề thần y, liệu tôi có… có thể gọi cậu là Hề Nguyệt hay không?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp xen lẫn chút khàn khàn, Hột Khê chỉ nhướng mày, không đáp.

Âu Dương Hạo Hiên cũng không có ý cần câu hồi đáp từ cô, khóe miệng nhè nhẹ cong lên thành một nụ cười nhạt nhòa, trầm giọng thốt ra từng câu từng chữ: "Có lẽ Hề Nguyệt chẳng để tâm gì tới lời hứa ngày ấy của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhắc lại với công tử thêm một lần nữa. Công tử là người có công ơn cứu mạng tôi, Âu Dương Hạo Hiên tôi xin thề, tương lai sau này Hề Nguyệt công tử có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần là việc không tổn hại đến nhà Âu Dương, thì dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng để giúp đỡ công tử tôi cũng sẽ không từ nan. Nếu làm trái với lời thề sẽ bị trời chu đất diệt!"

Hột Khê sững người, Âu Dương Chí Hùng thì bất ngờ khôn xiết, thế nhưng ngay sau đó ông nhớ đến hình ảnh con trai mình chìm đắm trong ủ rũ và tuyệt vọng vào nửa tháng trước, ông lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Công ơn cứu mạng như thế này thì cho dù hắn có vào sinh ra tử, ăn khế trả vàng với cô cũng không có gì là quá đáng cả.

Hột Khê chỉ cảm thấy ngỡ ngàng trước đôi mắt của Âu Dương Hạo Hiên, thật quá mức tỏa sáng, quá mức lãnh đạm. Tựa như hình ảnh cực quang chiếu sáng giữa sông băng, nhìn vào thì rõ ràng lộng lẫy rực rỡ, thế nhưng lại chẳng hề mang một chút ấm áp nào cả.

Sau đó, cô chỉ để lại một nụ cười, rồi quay gót rời khỏi phủ Âu Dương không chút do dự.

Bất kể là lời hứa hẹn, thề thốt ra sao, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với cô cả, đến cuối cùng, dù từng có tình nghĩa đồng đội kề vai sát cánh ròng rã mười năm trời, cũng có thể dễ dàng quay lưng phản bội nhau kia mà, phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui