Thần Vương gia? Con ngoài giá thú?Hai từ này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Bách Lý Hồng Trang, nàng cũng có chút hiểu biết nhất định về Thần Vương gia này.
Nếu nàng là trò đùa hài nhất cho bá tánh Hoành Thành thích bàn tàn, như vậy thì Thần Vương gia này hẳn là trò đùa hài thứ hai.
Ba năm trước đây, khi Thánh Thượng đột nhiên phong một nam tử chưa biết danh điều làm Vương gia, gây ra sóng to gió lớn trong triều đình, người này là Đế Bắc Thần.
Mặc dù bị triều thần phê bình, Hoàng Thượng vẫn một mực làm theo ý mình, phong Vương gia xong lại còn ban thưởng, từ đó về sau nước Phong Bác liền có một vị Vương gia tàn phế.
Trong lúc nhất thời, lời đồn nổi lên bốn phía, mọi người sôi nổi suy đoán Đế Bắc Thần là đứa con ngoài giá thú của Hoàng Thượng, nếu không phải như vậy một phế vật vô tài vô năng có tài đức gì để trở thành Vương gia?Nhưng mà, Hoàng Thượng biết được lời đồn này thì cũng không ra mặt giải thích, ngược lại giống như cam chịu vậy, dần dần, mọi người chấp nhận thân phận của Đế Bắc Thần.
Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng bất chấp dị nghị phong thưởng cho Đế Bắc Thần thì nhất định là vô cùng thích hắn, chưa từng nghĩ ngoại trừ năm thứ nhất Hoàng Thượng đối xử với Đế Bắc Thần rất không tồi, sau đó càng lúc càng mờ nhạt, địa vị Đế Bắc Thần cũng xuống dốc không phanh.
Bách Lý Hồng Trang chậm rãi đi về nơi ồn ào kia, có lẽ là có ý nghĩ cùng cảnh ngộ ý tưởng nên nàng cũng có chút tò mò với Đế Bắc Thần.
Rốt cuộc trong Hoàng Thành to như vậy, những tháng ngày thê thảm của nàng như vậy, ngoại trừ Đế Bắc Thần thì không ai có thể sánh vai.
Đi vào vòng vây đám người, Bách Lý Hồng Trang nhìn theo tầm mắt của mọi người, chỉ thấy trên lầu hai Túy Tiên Lâu có mấy thân hình đang đứng, liếc mắt một cái là nhìn thấy bóng dáng làm nàng chán ghét không vui.
Hiên Viên Hoàn!Chỉ thấy thái độ của Hiên Viên Hoàn rất ương ngạnh, khinh thường nhìn một bóng dáng mặc áo choàng vàng ngồi ngay ngắn phía trước.
“Đế Bắc Thần, ngươi nói nếu ta không cẩn thận đụng vào ngươi, đẩy ngươi từ lầu ba xuống, ngươi sẽ như thế nào?” Khoé miệng Hiên Viên Hoàn cười mỉa mai, thái độ vui đùa kia nghiễm nhiên coi Đế Bắc Thần là vật để vui đùa!Bách Lý Hồng Trang nhìn bóng dáng mặc áo choàng vàng đưa lưng về phía này, không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là Đế Bắc Thần.
"Nếu Thái Tử muốn thất thủ, ta còn có thể làm gì nữa?”Giọng nói lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng lộ ra một chút sự mỉa mai, giống như một làn gió nhẹ thổi qua trái tim, lộ ra sự thoải mái và lạnh nhạt.
Hiên Viên Hoàn ngẩn ra, chau mày, nhìn khuôn mặt ung dung bình thản trước mắt, thậm chí hắn ta còn hoài nghi giờ phút này chính mình mới giống người bị khi dễ.
Hắn ta ghét bộ dạng thờ ơ của Đế Bắc Thần nhất, dường như bất kể chuyện gì cũng không thể tạo thành ảnh hưởng đối với chuyện đó.
Giống như hắn mới là cao cao tại thượng, mà chính mình cùng lắm chỉ là một vai hề nhảy nhót để hắn chế giễu mà thôi.
“Đại ca, một phế vật như hắn thì có thể làm gì được?”Nhị hoàng tử Hiên Viên Cảnh vẫn chưa phát hiện Hiên Viên Hoàn cùng Đế Bắc Thần chi gian sóng ngầm kích động, cười nói: "Chẳng phải đẩy thẳng hắn xuống là biết liền sao?”Vừa dứt lời, Hiên Viên Cảnh giả vờ trượt chân không cẩn thận, cả người nghiêng hướng về phía Đế Bắc Thần, đôi tay đẩy ra, phóng Đế Bắc Thần về phía lan can!Chỉ nghe thấy tiếng va đập vào lan can, ngay sau đó một chiếc áo choàng màu vàng óng ánh rơi từ tầng ba xuống!Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang hơi ngưng lại, Hiên Viên Hoàn này thật sự là thứ không ra gì!Hai chân tàn tật của Đế Bắc Thần đã đủ thảm, thế mà Hiên Viên Hoàn vẫn không chịu buông tha!Một sự mỉa mai hiện lên trong cặp mắt màu đồng, không phải Hiên Viên Hoàn thích nhất là làm chuyện bỏ đá xuống giếng như này sao?Bất kể là nàng, hay là Đế Bắc Thần, Hiên Viên Hoàn đều không muốn buông tha, ti tiện vô sỉ!Không ít người vây xem tránh mắt đi, Thần Vương gia xác thực rất đáng thương, nhưng bọn họ cũng chỉ Là bá tánh dân thường, thế thì có thể làm được gì?.