Y Phi Ngoan Cuồng Phúc Hắc Vương Gia Sủng Thê Vội


tiểu thư?"

Thi Ngữ sợ hãi nhìn Dạ Hoàng.


Trong trí nhớ của cô, tiểu thư chưa bao giờ lớn tiếng như vậy.


Trước đây, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tiểu thư luôn dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng, chưa bao giờ quát tháo như thế này.


Nếu không phải khuôn mặt của Dạ Hoàng không thay đổi, Thi Ngữ đã nghĩ đây không phải là tiểu thư của mình.


"Được rồi, đừng khóc nữa.


Đi nấu cho ta một bát canh gừng, tránh gió lạnh.

"

Dạ Hoàng nói khi thấy Thi Ngữ vẫn còn ngơ ngác nhìn mình.


Dù rằng cô không cảm thấy có vấn đề gì sau khi ngâm mình trong nước lâu, nhưng cẩn thận vẫn hơn, vì đây không phải cơ thể cũ của cô, sức chịu đựng cũng khác.


Nếu là trước đây, cô có thể ngâm mình dưới nước cả ngày mà chẳng hề hấn gì.


Thi Ngữ lúc này mới tỉnh táo lại, tự trách mình sao lại lơ là đến vậy.


Cô chỉ mải nghĩ về nỗi ấm ức của tiểu thư mà quên mất việc quan trọng này.



Sau khi nhìn Thi Ngữ rời đi, Dạ Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát kỹ nơi mình đang ở.


Một chiếc giường cũ kỹ, trên đó là chăn mền vá chằng vá đụp, gối là một bó rơm khô.


Trước giường có một cái bàn nhỏ với một chiếc ghế lung lay, còn bên cạnh giường là một tủ gỗ cũ kỹ, là món đồ gia dụng duy nhất có chút giá trị.


Đây chính là phòng riêng của cô.


Nhìn căn phòng trống trải với bốn bức tường đơn sơ, Dạ Hoàng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.


Cô chỉ muốn nói một câu: "Đúng là tệ thật, đây mà là nơi để người ở sao?"

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô thấy một nơi rách nát đến thế.


May thay, Dạ Hoàng vốn là quân nhân, quen chịu khổ nên dù hoàn cảnh trước mắt không mấy dễ chịu, cô vẫn biết chấp nhận.


Hiện giờ, cô chỉ là một tiểu thư vô dụng trong phủ tướng quân, không có tiền, cũng chẳng có quyền lực.


Thậm chí, ngay cả việc ăn uống cũng là vấn đề.


Đòi hỏi nhiều hơn lúc này thật không phải.



Nghĩ vậy, Dạ Hoàng bước đến chiếc giường cũ kỹ, nằm xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi.


Cơ thể này quá yếu, hôm nay lại ngâm mình dưới nước lâu như vậy, còn chèo thuyền và đi bộ một quãng dài, cô đã kiệt sức.


Nếu không nhờ ý chí kiên cường của một quân nhân chống đỡ, cô đã ngã quỵ từ lâu.


Khi Thi Ngữ bưng chén canh gừng vào, thấy Dạ Hoàng đã ngủ say, cô băn khoăn không biết có nên đánh thức tiểu thư dậy hay không.


Là một quân nhân, Dạ Hoàng dù đang ngủ vẫn rất cảnh giác.


Khi Thi Ngữ bước vào phòng, Dạ Hoàng đã biết, nhưng cô không lên tiếng, cũng không mở mắt.


Sau một hồi do dự, Thi Ngữ quyết định đánh thức tiểu thư.


Dù sao ngã xuống nước, dính hàn khí, nếu không uống canh gừng để xua lạnh, lỡ tiểu thư đổ bệnh, họ sẽ không có tiền để chữa trị.


Thi Ngữ tiến lại gần giường, vừa định gọi thì Dạ Hoàng bất ngờ mở mắt, đôi mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua cô.


Thi Ngữ hoảng sợ, ngây người nhìn Dạ Hoàng.


Cô chưa bao giờ thấy tiểu thư mình có ánh mắt đáng sợ đến vậy.


"Chuyện gì?"

Dạ Hoàng hỏi, ánh mắt sắc lạnh dần tan biến khi nhận ra là Thi Ngữ.


Lúc này, Thi Ngữ mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh mắt tiểu thư trở lại như trước.


Có lẽ vừa rồi cô nhìn nhầm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận