Y Phi Ngoan Cuồng Phúc Hắc Vương Gia Sủng Thê Vội


Đến cuối cùng, Dạ Hoàng đã thắng được một số tiền không nhỏ, khoảng hai nghìn lượng – đúng mục tiêu cô đã đặt ra.


Cầm tiền thắng được, Dạ Hoàng không nán lại lâu.


Cô nhanh chóng đổi tiền thắng thành ngân phiếu và bạc vụn, rồi rời khỏi sòng bạc.


Thượng Quan Vân Thiên sớm đã bị Dạ Hoàng quên lãng trong suy nghĩ của mình.


Sau khi kiểm tra kỹ ngân phiếu, Dạ Hoàng cất chúng vào trong người và chuẩn bị trở về phủ tướng quân.


Cô đã ở trong sòng bạc gần hai tiếng, chắc hẳn Thi Ngữ ở nhà đang sốt ruột chờ.


Với tâm trạng phấn chấn vì vừa kiếm được tiền, Dạ Hoàng rời khỏi sòng bạc và quay bước về hướng phủ tướng quân.


Trên lầu hai của sòng bạc, Thượng Quan Vân Thiên ngồi trong căn phòng riêng, theo dõi toàn bộ quá trình Dạ Hoàng đánh bạc từ đầu đến cuối.


Chỉ đến khi cô rời khỏi sòng bạc, hắn mới quay sang Tần Triều và lạnh lùng ra lệnh: "Điều tra!"

Mặc dù tin đồn có thể sai, nhưng Thượng Quan Vân Thiên vẫn không tin rằng một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như thế.


Trước đây, hắn từng gặp Dạ Hoàng, dù không thân thiết nhưng đã biết nhiều chuyện về cô.



Không thể phủ nhận, trước kia Dạ Hoàng làm rất nhiều điều ngốc nghếch.


Thường cúi đầu, nói năng nhỏ nhẹ và không dám đối đầu.


Dù bị bắt nạt, cô cũng chẳng biết phản kháng.


Một người như vậy, sao bỗng chốc có thể trở nên lanh lợi và sắc sảo đến thế? Ban đầu, Thượng Quan Vân Thiên từng nghĩ rằng có thể Dạ Hoàng đã che giấu bản thân, nhưng tối nay khi thấy cô đánh bạc, hắn lại càng nghi ngờ hơn.


Một người dù giỏi ngụy trang đến đâu, cũng không thể giỏi cả trong những chuyện như đánh bạc.


Hơn nữa, nhìn cách cô chơi, rõ ràng không phải là tay mơ.


Lúc đầu, cô liên tục thắng, khiến hắn có chút lo lắng.


Nhưng sau đó, khi thấy cô có thắng có thua, dường như mọi thứ đều đã được tính toán cẩn thận, hắn mới nhận ra rằng cô không nói dối.


Cô thực sự biết chơi bạc.


Sau khi Dạ Hoàng rời khỏi sòng bạc không lâu, Thượng Quan Vân Thiên cũng gặp người mà hắn đang đợi, trao đổi một lúc rồi rời đi.



Dưới ánh trăng đêm, Dạ Hoàng nhanh chóng trở về phủ tướng quân.


Đúng như dự đoán, Thi Ngữ đang sốt ruột chờ cô ở nhà.


Trong khi chờ Dạ Hoàng về, Thi Ngữ vừa thêu túi tiền vừa liên tục ngó ra ngoài.


Càng về khuya, cô càng lo lắng, thỉnh thoảng lại bước ra sân xem xét.


Khi cô chuẩn bị ra ngoài thêm một lần nữa, tiếng động từ cổng viện khiến Thi Ngữ giật mình.


Hoảng hốt, cô nhanh chóng cầm lấy một cây gậy gỗ và nấp sau cánh cửa.


Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khiến Thi Ngữ càng căng thẳng hơn.


Cô siết chặt cây gậy trong tay, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.


Khi cánh cửa vừa mở ra, Thi Ngữ không kịp suy nghĩ, liền vung gậy về phía người bước vào.


Nhưng phản ứng của Dạ Hoàng rất nhanh, trước khi gậy chạm vào cô, Dạ Hoàng đã kịp đưa tay chặn lại, rồi gọi lớn: “Thi Ngữ!”

“Tiểu thư, cô về rồi sao?”

Nghe thấy giọng Dạ Hoàng, Thi Ngữ xúc động, vứt ngay cây gậy và ôm chầm lấy cô.


Dạ Hoàng vốn không quen với sự thân mật, đang định đẩy Thi Ngữ ra thì nghe thấy tiếng nức nở của cô bé: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi, em sợ cô gặp chuyện gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận