Sự lo lắng của Lưu Bạch không phải không có lý.
Thiên Tàng Các chưa bao giờ là một nơi đáng tin cậy, giống như Lưu Bạch suy nghĩ, đặc sứ Đông Văn vừa đưa tin tức cho Lưu Bạch, xoay người liền đi gặp hoàng thượng, bán lại tất cả chứng cứ phạm tội của các đại thần và võ tướng Đông Văn mà Tiêu Thiên Diệu nhờ Thiên Tàng Các thu thập cho hoàng thượng.
Thiên Tàng Các muốn giết chết Tiêu Thiên Diệu để rửa sạch mối nhục, nhưng lại cố kỵ thực lực của Tiêu Thiên Diệu, vì thận trọng, bọn họ muốn mượn đao giết người.
Hoàng đế Đông Văn đương nhiên hiểu ý của Thiên Tàng Các, nhưng như vậy thì sao?
Mặc dù Thiên Tàng Các có chút tâm tư, nhưng bọn họ đúng thật là đang giúp hắn.
"Thay trẫm cảm ơn các chủ các ngươi, trẫm nhận ân tình này." Tin tức Thiên Tàng Các tới quá kịp thời, hoàng thượng hoàn toàn có thời gian để lên kế hoạch, khiến cho Tiêu Thiên Diệu cầm được chứng cứ phạm tội, cũng không thể đưa tới triều đình.
"Hoàng thượng nói quá lời, nhiều năm như vậy, hoàng thượng vẫn luôn quan tâm tới Thiên Tàng Các chúng ta, đây là việc chúng ta nên làm." Đặc sứ Đông Văn cười, khuôn mặt béo ú bị ép chặt giống như quả bóng, biểu cảm nói không nên lời, nhưng lại không có người nào dám cười hắn ta.
Đặc sứ Đông Văn bày tỏ ý định của mình trong tương lai, sau đó không ở lại lâu, trước khi rời đi còn cố ý đưa cho hoàng thượng một ám chỉ, đó chính là nếu hoàng thượng ra tay lần nữa với Tiêu Thiên Diệu, Thiên Tàng Các bọn họ sẽ hỗ trợ vô điều kiện.
Những người mà Tiêu Thiên Diệu đã đắc tội, thật sự rất nhiều!
Đánh đòn phủ đầu, hành động đầu tiên sau khi hoàng thượng nhận được tin tức, đó là lập tức ra lệnh cho mật thám theo dõi những quan viên thân cận với Tiêu Thiên Diệu, đồng thời theo dõi các đại ngự sử, tuyệt đối không cho Tiêu Thiên Diệu có cơ hội, đưa chứng cứ phạm tội lên triều.
Trên tay Tiêu Thiên Diệu có tội chứng thì như thế nào?.
Chỉ cần những chứng cứ đó vĩnh viễn không được phơi bày, đó chính là một đống giấy vụn.
Ngoài những việc này ra, hoàng thượng còn sai người tiết lộ tin tức cho những quan viên của mình, nói cho bọn họ biết trên tay Tiêu Vương có chứng cứ bọn họ phạm tội, đang chuẩn bị buộc tội bọn họ.
Đại nhân vật có phương pháp của đại nhân vật, kẻ tiểu nhân cũng có thủ đoạn của kẻ tiểu nhân, đừng nhìn võ tướng phẩm cấp ba phẩm cấp năm không vẻ vang gì, nhưng khi toàn bộ bọn họ chụm lại cùng nhau, cùng liều mạng vì tiền đồ của mình, đó chính là một lực lượng không thể coi thường.
Hoàng thượng liên tiếp truyền mệnh lệnh xuống, gần như phòng toả toàn bộ đường đi của Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu cầm trên tay chứng cứ phạm tội, đều không có con đường nào có thể đi.
Động tĩnh của hoàng thượng không nhỏ, cho dù cố tình che giấu vẫn bị lộ ra ngoài.
Khi Tô Trà nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới vương phủ.
Nhìn Tô Trà vội vàng, thị vệ muốn ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trà, không có người dám tiến lên.
Tô Trà nôn nóng trong lòng, vùi đầu đi về phía trước, căn bản không phát hiện ra sự bất thường của thị vệ, vì thế......!
Hắn bất hạnh nhìn thấy cảnh tượng, Lâm Sơ Cửu đang giáo huấn Tiêu Thiên Diệu.
"Vương gia, ngươi rốt cuộc có thể yêu quý thân thể của mình nhiều hơn một chút hay không? Nếu sớm biết ngươi căn bản không quan tâm tới chuyện chữa trị hai chân của mình, ta đã không cần làm gì."
"Hoàn toàn không hợp tác già cả, chữa hay không chữa thì có gì khác nhau?"
"Không có lần sau, nếu miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa, ta sẽ không bao giờ xử lý."
Lâm Sơ Cửu sắp bùng nổ!
Nàng chỉ ngủ một buổi sáng, vết thương trên đùi Tiêu Thiên Diệu đã nứt ra rồi.
Không phải gỡ bỏ băng vải, mà là toàn bộ miệng vết thương đều bị mở ra, những vết khâu đứt rời đâm vào da thịt, máu me bê bết.
Điều khiến Lâm Sơ Cửu tức giận nhất chính là, Tiêu Thiên Diệu căn bản không nhớ rõ miệng vết thương của mình bị mở ra khi nào, chờ đến khi nàng phát hiện, máu đã đông lại.
Tiêu Thiên Diệu không sợ đau, hiện tại nàng đã biết.
Nhưng Tiêu Thiên Diệu không sợ đau, không có nghĩa miệng vết thương bị mở ra sẽ không ảnh hưởng gì tới hắn.
"Mặc Thần Y là đại phu, quá trình trị liệu phải mất mấy tháng, ngươi đều có thể hoàn toàn hợp tác với ông ta trong suốt quá trình đó, vì sao không tôn trọng ta một chút nào vậy? Ta cũng là đại phu, ngươi dựa vào đâu mà xem thường tâm huyết của ta?." Lâm Sơ Cửu suýt nữa đã hất khay thuốc trên tay xuống đất.
Tiêu Thiên Diệu khinh người quá đáng, căn bản là không có một chút tôn trọng đối với đại phu.
Nàng thật sự muốn vứt cả khay thuốc đi, nói không chữa trị nữa, nhưng......!nàng không thể!
Nàng và Tiêu Thiên Diệu đã có thỏa thuận, nàng phải trị khỏi chân cho Tiêu Thiên Diệu.
Nàng cần phải hoàn thành giao dịch, nếu không người xui xẻo nhất định vẫn là nàng.
Sau khi trút giận, Lâm Sơ Cửu lau sạch nước mắt trên mặt, ngồi xổm bên cạnh người Tiêu Thiên Diệu, rửa sạch máu trên miệng vết thương giúp Tiêu Thiên Diệu, một lần nữa đổi dược băng bó, nhưng lúc này nàng không khâu lại nữa.
Lâm Sơ Cửu đứng dậy, nhìn Tiêu Thiên Diệu mặt vô biểu tình, trong lòng thở dài một chút, vì thế......!
Tô Trà đã nhìn thấy một cảnh như thế.
Đây là lần đầu tiên Tô Trà nhìn thấy, có người dám chỉ vào mũi mắng Tiêu Thiên Diệu, và Tiêu Thiên Diệu không hề tức giận.
Nhất định là cách hắn tiến vào không đúng!
Tô Trà lui về phía sau mấy bước, một lần nữa tiến lên......!
Lần này quả nhiên đúng rồi!
Lâm Sơ Cửu nhìn thấy Tô Trà đi tới, lập tức ngậm miệng lại, yên lặng thu dọn mọi thứ, sau đó đi qua bên cạnh Tô Trà......!
"Vương phi." Tô Trà kêu một tiếng, nhưng không có lời nào được đáp lại từ Lâm Sơ Cửu.
Tô Trà xấu hổ đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, tuy nhiên Tiêu Thiên Diệu giống như người không có việc gì, chỉ vào vị trí đối diện nói: "Ngồi đi."
Sau khi Tô Trà ngồi xuống, cẩn thận hỏi: "Vương gia, ngươi không sao chứ?" Vừa rồi Vương phi dường như mắng rất hung dữ.
"Ừ." Giọng điệu bình tĩnh của Tiêu Thiên Diệu, đã đủ chứng minh tất cả.
Tô Trà một lần nữa nghi ngờ, có phải vừa rồi mình bị ảo giác hay không, Vương phi căn bản không mắng Vương gia?
Chỉ là, Tô Trà căn bản không dám hỏi rõ chuyện này, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, cực kỳ khó chịu.
Để dời đi lực chú ý của mình, Tô Trà quyết định nói qua chính sự, "Hoàng thượng có lẽ đã nhận được tin tức của Thiên Tàng Các, chúng ta căn bản không có cách nào đưa những chứng cứ phạm tội đó lên triều."
Đối với chuyện đưa cho quan phủ?
Người của quan phủ sẽ nghe hoàng thượng hay là sẽ nghe Vương gia?
Đưa tới đó, không thể nghi ngờ chính là lấy bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.
"Không cần đưa lên triều đình nữa." Ngay từ đầu Tiêu Thiên Diệu đã không nghĩ tới, phải dùng con đường bình thường để vạch trần chứng cứ phạm tội của những quan viên đó.
Toàn bộ con đường bình thường đều bị khống chế trong tay hoàng thượng, nếu hắn trình chứng cứ phạm tội lên, chẳng phải là đưa cho hoàng thượng hay sao?
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mất hơn trăm lượng bạc mới mua được chứng cứ phạm tội, nhưng không thể sử dụng chúng?
Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng gõ ngón tay phải ở trên tay vịn, thản nhiên nói: "Đem mấy thứ này, in ra ngàn bản.
Ngày mai......!bổn vương phải nhìn thấy chúng."
"Ngươi muốn......" Truyền khắp toàn thành?
"Không sai, bổn vương muốn toàn bộ bá tánh kinh thành, ngày mai đều có thể nhìn thấy những chứng cứ phạm tội đó." Ý dân không thể trái, hoàng thượng không phải muốn làm gì thì làm.
Hoàng thượng có thể chặn hết con đường của hắn, nhưng có thể lấp kín miệng thiên hạ bá tánh hay sao?
"Làm như vậy, có thể hơi quá hay không?" Tô Trà có thể tưởng tượng được, hoàng thượng sẽ tức như thế nào nếu biết được điều đó.
"Ngươi sợ?" Tiêu Thiên Diệu hơi ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng Tô Trà.
Tô Trà cuống quít lắc đầu: "Không." Hiện tại hắn sợ cũng vô dụng, hắn đã cột vào trên con thuyền của Tiêu Thiên Diệu.
Thuyền chìm, hắn cũng không có kết cục tốt.
"Không sợ......!vậy thì tốt." Tiêu Thiên Diệu thu hồi tầm mắt, sự lạnh lùng trong mắt không hề giảm sút, rõ ràng hắn đang ngồi ở trên xe lăn, nhưng khí phách lại giống như đang ngồi ở trên long ỷ.
Đây không phải lần đầu tiên Tô Trà thấy Tiêu Thiên Diệu như vậy, nhưng mỗi một lần nhìn thấy, Tô Trà đều không nhịn được sợ hãi.
Tiêu Thiên Diệu giống như chiến thần hạ phàm, khí tức quanh thân khiến người không có ý niệm phản kháng, khiến người không thể tự mình phủ phục ở dưới chân hắn......!
~~~Hết chương 155~~~.