Sau khi nhận được tin tức của Thiên Tàng Các, hoàng thượng đã sắp xếp chu đáo chặt chẽ, chỉ là hắn ngàn suy vạn nghĩ, cũng không bao giờ có thể nghĩ ra được, Tiêu Thiên Diệu sẽ vô sỉ như vậy, dùng phương thức này để vạch trần toàn bộ chứng cứ đang nắm giữ trên tay.
Sau khi hoàng thượng nhận được tin tức, không thể át được cơn tức giận, lập tức phái người trấn áp, nhưng đã quá muộn.
Một khi sự tình bị bại lộ, muốn xoá bỏ sạch sẽ, không phải là chuyện dễ dàng.
Người của hoàng thượng trong vòng một canh giờ, đã thu hồi toàn bộ những trang giấy mà Tiêu Thiên Diệu phái người "rải" khắp nơi, nhưng lại không thể thu hồi được những gì mọi người đã nghe ở trong đầu, những thứ đã nhìn thấy tận mắt.
Thủ lĩnh mật thám tiến cung phục lệnh, đảm bảo trong kinh thành sẽ không thể tìm thấy được một trang giấy viết ra chứng cứ phạm tội của đại thần trong triều nữa.
Đối với chuyện trong tay Tiêu Thiên Diệu còn bao nhiêu nữa, bọn họ không thể nào biết được.
Nhìn một chồng giấy viết ra tất cả những tội phạm của quan viên trong triều, sắc mặt hoàng thượng đen như đáy nồi, "Đây đều là những thần tử trung thành của trẫm hay sao? Các ngươi thật sự khiến trẫm mất mặt!."
Nước quá trong ắt không có cá.
Hoàng thượng tất nhiên biết thuộc hạ của mình, không có khả năng đều sạch sẽ, nhưng lại không ngờ rằng những người này sẽ quá mức như vậy, hoàn toàn vô pháp.
"Thần đã biết tội." Dưới điện nghị sự, Lâm tướng và Hữu tướng cầm đầu quan viên, đồng thời quỳ xuống.
Bản thân Lâm tướng và Hữu tướng không có sai phạm nào, nhưng người nhà hoặc hạ nhân bọn họ có tội, lúc này chỉ có thể thỉnh tội.
Ngoại trừ những người có người nhà phạm tội, chất nữ nhỏ nhất nhà Hữu tướng còn bị Cửu Môn Đề Đốc giày xéo.
Sau khi thỉnh tội xong, Hữu tướng lại quay sang trạng cáo Cửu Môn Đề Đốc, yêu cầu hoàng thượng xử lý nghiêm khắc.
Ban đầu, Hữu tướng vì danh dự gia tộc, không muốn thừa nhận tiện nữ bị Cửu Môn Đề Đốc làm nhục là cháu gái mình, nhưng đối phương trực tiếp đưa người tới cửa, cho dù Hữu tướng không nhận cũng không được.
Thừa nhận, đương nhiên sẽ phải đòi lại công đạo!
"Lão thần cầu xin thánh thượng, hãy làm chủ cho lão thần." Hữu tướng khóc lóc thảm thiết, đã một đống tuổi rồi nhưng lại khóc lóc giống như một hài tử.
Mặc dù hoàng thượng tràn đầy lửa giận, nhưng nhìn thấy vẫn cực kỳ không đành lòng.
Trong số triều thần, không phải chỉ có một mình Hữu tướng là khổ chủ.
Nhìn thấy hình ảnh Hữu tướng bật khóc, những người này lập tức tỉnh ngộ, một đám cũng theo đó cầu xin hoàng thượng làm chủ cho bọn họ, tự mình đắp nặn đến tình cảnh vô cùng thảm thương.
Những quan viên khác phạm tội, nhưng không nghiêm trọng lắm, một đám cũng phụ họa theo, yêu cầu hoàng thượng nghiêm trị đám người Cửu Môn Đề Đốc.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Phạm tội giống như Cửu Môn Đề Đốc và Trấn Viễn đại tướng quân, rõ ràng đều là một con đường chết.
Nếu không đẩy bọn họ ra để xoa dịu lửa giận của hoàng thượng và sự bất mãn của bá tánh, vậy thì phải đẩy ai ra?
Hoàng thượng vốn dĩ muốn triệu tập trọng thần, là vì muốn giải quyết ảnh hưởng của những chuyện trước mắt, nhưng không ngờ nhóm thần tử không đưa ra được chủ ý nào, ngược lại muốn hắn chủ trì công đạo.
Đây quả thực là đang......!nói nhảm!
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, đám người Hữu tướng còn chưa trấn an được, thái giám đã chạy tới báo, trưởng công chúa Phúc Thọ tiến cung khóc lóc kể lể với hoàng hậu, nói phò mã muốn hòa li* với nàng.
(*ly dị)
Công chúa thiên triều chưa từng có hòa li.
Công chúa hành sự bừa bãi, phò mã chỉ có thể nhẫn nhận; nhưng nếu phò mã làm sai chuyện gì, sẽ trực tiếp mất mạng, công chúa hoàn toàn có thể tái giá.
Chuyện trưởng công chúa Phúc Thọ nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm không phải là chuyện bí mật, dù sao cũng là người đầu gối tay ấp, phò mã sao có thể không biết chút gì.
Chẳng qua cho tới hiện tại hắn vẫn luôn giả bộ hồ đồ, người ngoài không biết, mặt mũi của hắn sẽ không bị tổn hại.
Nhưng hiện tại, Tiêu Thiên Diệu trực tiếp vạch trần chuyện trưởng công chúa Phúc Thọ dưỡng trai lơ ra ngoài, nếu phò mã vẫn còn nhẫn nhịn, vậy hắn không phải là nam nhân.
Phòng mã của trưởng công chúa Phúc Thọ không phải là người bình thường, bản thân hắn lạ đích ấu tử* của Tây Bắc hầu (*con trai út).
Lúc trước vì tiên hoàng muốn mượn sức Tây Bắc hầu, mới chiêu ấu tử này làm phò mã.
Đích ấu tử Tây Bắc hầu cũng biết hôn sự này chẳng qua là một mối liên hôn chính trị, cho dù bất mãn với trưởng công chúa Phúc Thọ, nhưng ngoài mặt vẫn không sao.
Tuy nhiên, hiện tại chuyện bê bối của trưởng công chúa Phúc Thọ đã bị bại lộ, đích ấu tử Tây Bắc hầu vì thể diện nên không thể tiếp tục nhẫn nhịn, cần thiết phải hoà li.
Bạo loạn bên ngoài chưa lắng xuống, nội loạn đã bắt đầu nổi lên, hoàng thượng đau đầu không thôi, phải tạm thời tan triều trước, quay về hậu cung đi trấn an trưởng công chúa Phúc Thọ.
Tây Bắc hầu tay cầm trọng binh, lúc này không thể xảy ra chuyện, chủ yếu vẫn cần phải trấn an.
Chúng thần theo lời lui ra, Hữu tướng bước đi tập tễnh, nhìn qua dường như già hơn mấy chục tuổi.
Bọn họ vừa mới đi tới cửa cung, đã nhìn thấy hạ nhân Hữu tướng phủ tiến lên, thống khổ nói: "Lão gia, tiểu...!tiểu thư....!Sau khi tiểu thư tỉnh lại, không chịu nổi nhục nhã, đã đâm cột chết."
Hữu tướng vừa nghe thấy vậy, kinh hô một tiếng, ngã quỵ xuống mặt đất......!
"Thái y, thái y, mau kêu thái y."
Bên ngoài cửa cung náo loạn, mọi người đều vây quanh bên cạnh Hữu tướng.
Lúc này, ngay cả Lâm tướng không hợp với Hữu tướng cũng tiến lên giúp đỡ, khi thái y tới, bọn họ cũng đợi ở bên ngoài.
Đương nhiên, Lâm tướng ngoài mặt tỏ vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm mắng Hữu tướng là gian tặc, gặp chuyện thì lập tức giả bệnh, quả thực là ngu ngốc.
Được rồi, Lâm tướng thừa nhận mình cũng muốn giả bệnh, tránh cho bị cuốn vào trong phong ba, nhưng......!
Ông ta không"gặp may" giống như Hữu tướng, không phải là người nhà bị hại, cũng không nhẫn tâm giống như Hữu tướng, dễ dàng để cháu gái ruột "đâm cột mà chết".
Không chịu được nhục, đâm cột mà chết chỉ là hành động lừa gạt người ngoài.
Lão bánh quẩy giống như Lâm tướng, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, cháu gái nhỏ nhà Hữu tướng tất nhiên là bởi vì thanh danh gia tộc, đã bị bắt "tự sát".
Kéo một nhà nhưng động tới trăm nhà.
Sự tình lần này cực kỳ ác liệt, cho dù hoàng thượng kịp thời trấn áp, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được tin tức lan tràn.
Khi sự việc quá rối ren, hoàng thượng có thể hạ lệnh cho bá tánh không được bàn tán, nhưng việc che đậy như vậy quá không hiện thực.
Đám người Cửu Môn Đề Đốc tội ác chồng chất, cho dù hoàng thượng muốn bao che cũng không được, hắn cần phải cho triều thần và thiên hạ bá tánh một lời giải thích.
Nếu không, dân tâm náo động, loạn trong giặc ngoài......!
Hoàng thượng, cũng không phải muốn làm gì thì làm.
Mặc dù Tiêu Thiên Diệu ở Tiêu Vương phủ, chưa từng bước một bước ra ngoài, nhưng sự tình bên ngoài lại rõ như lòng bàn tay.
Có thể nói, mọi chuyện hoàn toàn phát triển đúng như dự đoán của Tiêu Thiên Diệu, hoàng thượng bởi vì sức ép, không thể không bắt giữ toàn bộ quan viên mà Tiêu Thiên Diệu đã liệt kê, nghiêm khắc xử lý.
Đương nhiên, một chút thương tổn này căn bản không thể dao động được căn cơ của hoàng thượng.
Mặc dù lần này xui xẻo đều là trọng thần, nhưng hoàng thượng muốn đưa người của mình lấp vào những vị trí đó, cũng chỉ là một chuyện mở mồm nói chuyện.
Điều khiến hoàng thượng đau đầu nhất chính là, chứng cứ trên tay Tiêu Thiên Diệu không chỉ có chừng đó.
Theo những gì Thiên Tàng Các đã nói, Tiêu Thiên Diệu đã thu thập hàng trăm chứng cứ phạm tội của quan viên lớn bé, lần nay chỉ mới thả ra một hoặc hai phần mười mà thôi.
"Đáng chết." Hoàng thượng đấm một quyền ở trên bàn, máu tươi thấm ra từ trong khe hở ngón tay, nhưng hắn lại không cảm thấy đau.
Hoàng thượng biết rất rõ ràng, Tiêu Thiên Diệu chỉ đang uy hiếp hắn.
Nếu hắn vẫn tiếp tục nhằm vào tâm phúc của Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu sẽ dùng chứng cứ phạm tội của những người đó, với phương pháp thông báo khắp nơi, phơi bày trước công chúng.
Cần phải phải lấy về hết những chứng cứ trên tay Tiêu Thiên Diệu!
Cần phải tìm được nơi Tiêu Thiên Diệu sao chép những chứng cứ phạm tội đó!
Cần phải......!
Rất nhiều chuyện cần phải làm, nhưng mọi chuyện không như ý muốn.
Nhóm mật thám sau ba ngày ba đêm truy tung, điều tra ra được sào huyệt sao chép chứng cứ phạm tội, nhưng ngoại trừ một số bản đã được sao chép ra, nơi đó không có một bóng người.
Sau ba ngày ba đêm lần theo dấu vết, nhóm mật thám cuối cùng tìm được người phát tán chứng cứ phạm tội ở kinh thành, nhưng tất cả những người đó đều là người trong giang hồ, đừng nói bọn họ đánh không lại liền chạy, không chạy được chính là tự sát, thậm chí bắt được người sống, bọn họ cũng không đổ được tội danh lên đầu Tiêu Thiên Diệu.
Một khi Tiêu Thiên Diệu động thủ, hắn sớm đã phủi sạch toàn bộ, hoàng thượng muốn mượn chuyện này để tóm lấy bím tóc của hắn, gần như không có khả năng......!
~~~Hết chương 158~~~.