Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Di? Tiêu Thiên Diệu trúng tà?

Lâm Sơ Cửu phát hiện không đúng, mí mắt vừa nhấc, lập tức nhìn thấy bộ dáng cố gắng chịu đựng thống khổ của Tiêu Thiên Diệu.

"Ngươi làm sao vậy?" Lâm Sơ Cửu thử hỏi một câu, nỗ lực áp xuống sự vui mừng như điên xuống ở trong lòng: Tiêu Thiên Diệu đã xảy ra chuyện, nàng đã có đường sống!

"Đừng, vui, mừng, quá, sớm!" Tiêu Thiên Diệu giống như đã biết được Lâm Sơ Cửu đang suy nghĩ điều gì, một chữ một chữ từ kẽ răng bay ra: "Bổn Vương muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay."

Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu trắng bệch, cắn chặt hàm răng, nhìn ra được lúc này này hắn đang thừa nhận bị người tra tấn.

Lâm Sơ Cửu thậm chí có thể cảm giác được, bàn tay Tiêu Thiên Diệu đặt ở trên cổ nàng đang run rẩy, hai chân cũng mất đi lực đạo lúc trước. Điều khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy kỳ lạ chính là, Tiêu Thiên Diệu rõ ràng có chút gì đó không thích hợp, nhưng hệ thống chữa bệnh vì sao không có một chút phản ứng nào cả?

Hay là hệ thống bị hỏng rồi?

Nếu những kỹ sư của viện nghiên cứu biết được suy nghĩ của Lâm Sơ Cửu, nhất định sẽ phát khóc. Mặc dù thống đang trong giai đoạn thí nghiệm, rất nhiều chỉ số và trình độ đều không ổn định, nhưng tuyệt đối không hề bị hư hỏng!

Hệ thống Y Sinh dựa trên một tín hiệu cấp cứu để y sư lựa chọn người bệnh, nhưng nó không phát ra tín hiệu cấp cứu đối với Tiêu Thiên Diệu. Điều này có nghĩa là hệ thống căn bản không cưỡng chế Lâm Sơ Cửu phải trị liệu cho Tiêu Thiên Diệu.

Đương nhiên, nếu như Lâm Sơ Cửu chủ động trị liệu cho Tiêu Thiên Diệu, hệ thống xác định sau đó cũng sẽ ấn theo yêu cầu của Lâm Sơ Cửu, đưa ra dược vật cần thiết.

Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu càng ngày càng khó coi, trên trán tinh tế che kín mồ hôi, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, đặc biệt là chỗ hai đùi, dường như đang đón nhận sự tra tấn rất lớn. Nhưng cho dù như thế, người nam nhân này cũng không hề hừ một tiếng.

Trong khoảnh khác đó, Lâm Sơ Cửu hoài nghi nam nhân này có phải là người hay không?

"Ngươi... ngươi có khỏe không?" Lâm Sơ Cửu đã quen nhìn đủ loại người bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người bệnh như Tiêu Thiên Diệu.

Rõ ràng là bị ốm đau tra tấn đến nửa chết nửa sống, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài. Không phải ra vẻ kiêu ngạo và quật cường, mà là một loại thói quen, thói quen tự mình chống chọi.

Tại thời điểm này, Lâm Sơ Cửu nhìn thấy được bản thân mình ở trên người Tiêu Thiên Diệu. Nàng là cô nhi không có thân nhân, cho dù bị thương hay gặp phải vấn đề gian nan, nàng đều chỉ có thể tự mình chống chọi, không phải là mạnh mẽ mà là thói quen.

Không có người để dựa vào, yếu đuối cho ai xem?

"Không chết được." Tiêu Thiên Diệu nghẹn ngào càu nhàu một câu. Hắn hít một hơi thật sâu và khôi phục lại, xoay người và buông lỏng kiềm chế đối với Lâm Sơ Cửu: "Ngươi có thể lăn."

"Ngươi... ngươi không giết ta?" Đột nhiên có được sự sống mà mình mong muốn, Lâm Sơ Cửu dại ra một lát, hoàn toàn không thể tin được những lời mình vừa mới nghe.

"Muốn chết?" Ngay cả khi hắn đang đau đớn, hắn vẫn thừa lực giết chết Lâm Sơ Cửu. Nếu nàng muốn chết, hắn hoàn toàn có thể thành toàn cho nàng!

"Không có người nào lại muốn chết, hiện tại ta sẽ đi." Lâm Sơ Cửu phản ứng cực nhanh, che lại vai trái đã bị thương, lập tức bò ra khỏi giường, nhưng nàng không hề rời đi.

Nhìn Tiêu Thiên Diệu cực lực chịu đựng thống khổ, Lâm Sơ Cửu đứng ở mép giường, do dự: Cứu hay là không cứu?

"Như thế nào? Còn không đi?" Có lẽ cảm giác rất đau đớn, tiếng nói của Tiêu Thiên Diệu giống như vọng lại từ phế quản, trầm thấp và nghẹn ngào.

"Tiêu Vương gia, chấn thương trên chân ngươi có phải không tốt hay không?" Lâm Sơ Cửu thật cẩn thận hỏi. Nếu không phải gặp lúc Tiêu Thiên Diệu phát bệnh, nàng khẳng định cũng sẽ bị lừa, bởi vì Hệ thống Y Sinh không báo động cho nàng.

Có vẻ như, nàng không thể quá dựa dẫm vào Hệ thống Y Sinh, thứ đồ kia dường như không đáng tin cậy lắm.

"Như thế thì sao?" Tiêu Thiên Diệu không hề dấu diếm, điều này cũng không có gì cần phải dấu diếm, Lâm Sơ Cửu cũng đã biết đủ.

"Nếu hiện tại ngươi không đi, vậy thì vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi Tiêu Vương phủ." Sau đó sẽ bị người nâng đi ra ngoài.

Đây là trực tiếp uy hiếp, Lâm Sơ Cửu vốn muốn tiến lên chẩn bệnh cho Tiêu Thiên Diệu, vừa nghe thấy lời hắn nói lại vội vàng thu hồi chân lại, "Vương gia, ngài có thể đừng tiếp tục uy hiếp ta hay không, ta rất nhát gan."

Chẳng trách Hoàng thượng luôn muốn giết Tiêu Thiên Diệu, người này thật sự quá cuồng ngạo.

"Lăn." Tiêu Thiên Diệu không nói nhiều lời, chỉ nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.

Ba tháng trước hắn bị người đánh lén, một thân công lực đều bị tiêu tán hết. Thái y chẩn bệnh nói hắn sẽ tê liệt cả đời, và hắn cũng xác thật giống như lời thái y đã nói, không thể nào đứng dậy.

Vừa rồi, sở dĩ hắn có thể đứng lên, bất quá là buộc phải dùng rất cả nội lực đã tu luyện được trong khoảng thời gian này mà thôi. Hiện tại nội lực đã bị tiêu hao hết, chấn thương trên chân lại tăng thêm lần nữa, hai chân hoàn toàn không chịu nổi khống chế, chỉ giống như cục bột, sử dụng một chút lực cũng không được, càng đừng nói tới từng đợt đau nhức.

Tiêu Thiên Diệu sau khi rống xong, lập tức không để ý tới sự hiện diện của Lâm Sơ Cửu thêm nữa. Lâm Sơ Cửu là nữ tử thông minh hiếm thấy mà hắn từng gặp, hắn dám khẳng định Lâm Sơ Cửu ở ngay lúc này, không dám hạ độc thủ với hắn.

Tiêu Thiên Diệu thúc dục nội lực, hy vọng có thể mượn chút nội lực còn sót lại trong cơ thể, cố gắng giảm bớt đau đớn chỗ hai chân, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ.

Trong mắt Tiêu Thiên Diệu hiện lên một ánh sáng lạnh, khuôn mặt vô cảm nhìn lên nóc giường: Tiêu Thiên Diệu hắn cư nhiên rơi xuống tình trạng này, nghĩ đến thật đúng là buồn cười!

Lâm Sơ Cửu không muốn cứu Tiêu Thiên Diệu, một chút cũng không muốn, nhưng nàng không thể rời đi. Nếu rời khỏi Tiêu Vương phủ, nàng có thể đi nơi nào?

Quan trọng nhất chính là, người mà Hệ thống Y Sinh yêu cầu nàng cứu trị, nàng còn chưa chữa trị xong. Nàng căn bản không thể rời đi được!

Lâm Sơ Cửu liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái, lắc mình trốn ở phía sau giường, tiếp tục giống như một con chuột nhỏ, lén lút lấy thuốc ra từ Hệ thống Y Sinh, sau đó đặt hết tất cả vào trong hòm thuốc nhỏ.

Lâm Sơ Cửu không chuẩn bệnh cho Tiêu Thiên Diệu, không biết Tiêu Thiên Diệu rốt cuộc là bị bệnh gì, nhưng nhìn Tiêu Thiên Diệu đau đớn như vậy, nàng lập tức lấy ra một ít dược có hiệu quả giảm đau.

Ngoại trừ lấy dược cho Tiêu Thiên Diệu ra, Lâm Sơ Cửu còn nhân tiện nắn lại xương cốt sai vị trí của mình cho thẳng. Đáng ra vai trái của nàng phải băng bó cố định, nhưng lúc này nàng có thể tìm ai băng bó cố định giúp nàng?

Răng rắc...... nắn thẳng lại xương cốt đã sai vị cũng rất đau, và tàn nhẫn nhất vẫn là, Lâm Sơ Cửu tự khiến mình đau đớn, nếu như lực đạo không đủ sẽ còn đau hơn, điều này thật sự giống như tự ngược. Không hổ Lâm Sơ Cửu là người tàn nhẫn, tàn nhẫn đối với bản thân mình, rõ ràng đau đến nỗi môi đều run rẩy, nhưng nàng không hề nương tay chút nào, ấn xuống.

Nằm ở trên giường, yên lặng chịu đựng đau đớn kịch liệt, Tiêu Thiên Diệu hiển nhiên nghe thấy âm thanh kia, không tự chủ được nghiêng đầu nhìn lại, đáng tiếc đã bị thanh gỗ cản trở. Tiêu Thiên Diệu ngoại trừ biết rằng Lâm Sơ Cửu vẫn chưa rời đi, hắn không thể nhìn thấy gì khác.

Lâm Sơ Cửu, thật sự là một nữ nhân khiến người nhìn không thấu.

Tiêu Thiên Diệu thu hồi ánh mắt không quan tâm tới Lâm Sơ Cửu, nhưng Lâm Sơ Cửu lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn lần nữa.

"Viên dược này có hiệu quả giảm đau." Lâm Sơ Cửu bò lên giường, nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, sợ Tiêu Thiên Diệu không tin, tự mình nuốt trước một viên: "Ta ăn cho ngươi xem, không có độc."

Hiệu quả của thuốc giảm đau cực tốt, nhưng không biết có tác dụng gì đối với Tiêu Thiên Diệu hay không. Mê dược không có tác dụng gì đối nam nhân này, ai biết nam nhân này có phải trời sinh ra đã có thể chất kháng dược hay không.

"Dược cũng có thể ăn bậy?" Tiêu Thiên Diệu căn bản không hoài nghi Lâm Sơ Cửu. Nếu Lâm Sơ Cửu thật sự muốn giết hắn, không cần phải dùng tới độc dược.

"Vai trái ta bị thương, đau đớn không chịu được, vừa lúc cũng muốn ăn." Lâm Sơ Cửu lấy hai viên dược đưa tới bên miệng Tiêu Thiên Diệu: "Nuốt đi, ta nói rồi, ta sẽ không hại ngươi."

Hy vọng lúc này đây có thể tạo được ấn tượng tốt, để Tiêu Thiên Diệu từ bỏ việc giết chết nàng.

"Vì sao không đi? Ngươi sẽ không sợ bổn Vương giết ngươi sao?" Tiêu Thiên Diệu nhìn thoáng qua viên thuốc, nhưng vẫn không nuốt vào, chỉ hỏi Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu cười khổ một tiếng, "Ta tin tưởng Vương gia sẽ không muốn làm một tiểu nhân, nếu đã nói buông tha ta, khẳng định sẽ không lấy mạng ta nữa."

Tiêu Thiên Diệu thật sự muốn giết nàng, nàng rời khỏi Tiêu Vương phủ là có thể chạy trốn hay sao? Hơn nữa, vừa ra khỏi Tiêu Vương phủ, nói không chừng nàng sẽ lập tức bị người đuổi giết.

So với việc đi ra ngoài và bị người đuổi giết, không bằng nàng đánh cuộc một phen. Nàng không tin Tiêu Thiên Diệu dù có ý chí sắt đá, sau khi nàng đã làm nhiều việc như vậy, còn muốn lấy tính mạng nàng?

Nếu như vậy vẫn không được, vậy xem như Lâm Sơ Cửu nàng xui xẻo, gặp phải một nam nhân vô tâm......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui