Y Quan Cầm Thú

Lúc này Đường Liệp mới nhận ra người theo dõi trước mắt chính là Khâu Bỉ Đắc, không khỏi nở nụ cười, vỗ mạnh lên đầu Khâu Bỉ Đắc một cái: " Ta kháo! Không ngờ là tên mập đáng chết ngươi, lén lút theo ta làm gì chứ?"Khâu Bỉ Đắc đau khổ cầu xin: " Buông ra trước rồi hãy nói…"Đường Liệp ý bảo Bồ Thị buông Khâu Bỉ Đắc ra, Khâu Bỉ Đắc xoa vùng cổ họng bị siết đỏ, thở dốc hai cái, hung hăng trừng mắt với Bồ Thị: " Ngươi hạ thủ thật nặng! Ta với ngươi có cừu oán sao?"Bồ Thị tức giận nói: " Lần sau còn dám làm ra hành vi xấu xa này, ta bẽ gãy cổ ngươi."Quỷ sợ ác nhân, tên mập có chút sợ hãi Bồ Thị, cười tủm tỉm nhìn Đường Liệp nói: " Đường lão bản, ta mời ăn cơm!"Đường Liệp cõi lòng đầy thâm ý, cười nói: " Lễ cho người sẽ có điều cầu xin, bên trong túi não của ngươi đến tột cùng là có chủ ý gì?"Tiểu mập mạp kéo cánh tay Đường Liệp nói: " Đi! Phía trước có tửu quán không tệ, chúng ta tới đó rồi hãy nói."Đường Liệp cũng không có tâm tình uống rượu, thản nhiên cười nói: " Ta còn có chuyện quan trọng trọng người, ý tốt của ngươi ta tâm lĩnh." Hắn xoay người muốn đi, tiểu mập mạp Khẩu Bỉ Đắc cuống quýt kéo hắn nói: " Ta thật sự có chuyện quan trọng, Đường lão bản nghe xong hãy đi."Đường Liệp sốt ruột nói: " Nói đi!"Tiểu mập mạp nhìn xung quanh một chút, vững tin không có người đi qua, lúc này mới thấp giọng nói: " Ta thu được tin tức, đại tế ti Liễu Cô Yên sáng sớm ngày mai sẽ trở về đế đô, đại đương gia đã quyết định ở phế tích thần tượng Tái Đạt Nhĩ ngoài thành ám sát hắn."Trong lòng Đường Liệp trầm xuống, Sa Hoàng Lý Tạp Độ thủy chung không cách buông bỏ cừu hận, với thâm tình của hắn dành cho Phù Vân, lần này tất nhiên muốn đi tìm Liễu Cô Yên đòi lại công đạo.Khâu Bỉ Đắc khẩn cầu: " Đường lão bản, Liễu Cô Yên thân là đại tế ti, thế lực trong Lam Đức đế quốc cực kỳ khổng lồ, vũ lực bản thân cũng thâm sâu khó lường, ta lo lắng lần này đại đương gia sẽ dữ nhiều lành ít."Đường Liệp lặng lẽ không nói, từ khi biết được Liễu Cô Yên là Ma Kiếm Thập Nhị Lang, hắn càng thêm rõ ràng sự đáng sợ của người này, cho dù là Lam Đức đế quân Lan Mạt Đức còn phải nhường nhịn hắn ba phần, trên thực tế Liễu Cô Yên đã là nhân vật có quyền thế nhất Lam Đức đế quốc. Hắn trầm ngâm chốc lát nói: " Khâu Bỉ Đắc, ngươi có biết là người nào đem tin tức hành trình của Liễu Cô Yên báo tho Lý Tạp Độ không?"" Cách Phong!"Trong mắt Đường Liệp hiện lên một tia hàn quang, câu trả lời của Khâu Bỉ Đắc đã hoàn toàn chứng thực sự suy đoán trong lòng của hắn, bằng trực giác hắn cho rằng, Cách Phong tuyệt không tham lần hành động ám sát này, lúc Phù Vân tự sát, Cách Phong đích xác toát ra thần tình thương tâm tuyệt vọng, cừu hận của hắn đối với Liễu Cô Yên quả thực tồn tại, nhưng theo thời gian trôi qua, Đường Liệp phát hiện Cách Phong trở nên ngày càng thanh tỉnh và lãnh tỉnh, một người hiểu được sự lợi hại, đang trong tình huống không thể nắm chắc, hắn tuyệt sẽ không mạo hiểm hành động. Trái lại Lý Tạp Độ hoàn toàn khác hẳn, sự yêu thương đối với Phù Vân thậm chí siêu việt sinh mệnh bản thân hắn, để báo thù, hắn không tiếc trả giá tất cả.Khâu Bỉ Đắc nói: " Đường lão bản, xin ngươi ngăn cản đại đương gia, đừng cho hắn mang theo các huynh đệ rơi vào trong nguy hiểm."Đường Liệp buồn bã nói: " Chỉ sợ Lý Tạp Độ sẽ không nghe lời của ta."Khâu Bỉ Đắc nói: " Vô luận thế nào, xin Đường lão bản hãy nếm thử một chút, bây giờ hắn còn ở trong trạch viện chưa rời đi, nếu như đến chiều chỉ sợ không còn kịp nữa."Nhớ tới tính tình Lý Tạp Độ cùng mình mới gặp như đã quen lâu, trong nháy mắt Đường Liệp hạ quyết tâm, dù thành công hay không, cũng phải đi khuyên bảo hắn bỏ qua lần hành động ám sát này.Đường Liệp cho Bồ Thị huynh đệ về trước, một mình đi tới nơi ẩn thân của Lý Tạp Độ.Đi tới nơi ẩn thân của Lý Tạp Độ, lại phát hiện cửa viện đóng chặt, gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy có người trả lời, Đường Liệp nhảy qua tường, mới nhìn thấy sân nhà đã toàn bộ trống trơn, Lý Tạp Độ cùng với thủ hạ đã đi mất, trong lòng thầm kêu không ổn. Dựa theo lời Khâu Bỉ Đắc, Lý Tạp Độ ám sát đại tế ti Liễu Cô Yên phải là sáng sớm bên ngoài thành, trong lòng thoáng yên ổn lại, hiện tại chạy tới phế tích thần tượng Tái Đạt Nhĩ hẳn là vẫn còn kịp.Ánh trăng đem thân ảnh Đường Liệp trải dài trên bãi cỏ hoang bên trong sân, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, ngóng nhìn vầng trăng tròn giống như miếng băng mỏng, một loại tư vị tịch liêu khó tả nảy lên trong lòng, từ khi đi tới thế giới này, hắn trải qua vô số đau khổ, nhưng hy vọng trở về thế giới ngày xưa chẳng bao giờ tan biến qua, Minh Lâm lại vô tình đánh nát huyễn tưởng của hắn, hắn đã không còn nhìn thấy con đường quay trở về cố hương xưa.Một bóng hình xinh đẹp áo trắng giống như tinh linh trong đêm tối xuất hiện ngay phía sau hắn, Đường Liệp bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, hắn vạn lần không ngờ, người xuất hiện lại là đại tế ti Minh Lâm.Ánh trăng màu bạc lẳng lặng trút xuống trên gương mặt đẹp tuyệt mỹ của Minh Lâm, làm nàng càng tăng thêm vẻ thần bí nói không nên lời, vẻ đẹp của nàng không thuộc về trần thế, làm cho Đường Liệp cảm thấy một khoảng cách nói không nên lời." Ngươi đang theo dõi ta?" Đường Liệp lạnh lùng nói.Minh Lâm không hề có chút ý tứ giấu giếm, nàng chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: " Ngươi không thể đi, Liễu Cô Yên sẽ dễ dàng nhìn xuyên qua thân phận chân thật của ngươi."Đường Liệp nhịn không được châm chọc nói: " Đại tế ti quả nhiên lợi hại, không ngờ tra rõ chuyện của ta như vậy, không biết lúc Đường Liệp tắm rửa có bị ngươi xem thấy hay không?"Minh Lâm thần tình không thay đổi nói: " Từ khi ngươi rời khỏi hoàng thành, ta đã cho thủ hạ lưu ý hướng đi của ngươi, đêm nay ta vố định tìm ngươi nói một chuyện, trùng hợp nghe nói bằng hữu của ngươi muốn ám sát Liễu đại tế ti."Đường Liệp cười lạnh nói: " Hay cho một cái trùng hợp! Ngươi cùng Liễu Cô Yên đều là đại tế ti của đế quốc, chưởng quản thần thành, chỉ sợ là đứng chung một trận tuyến mà thôi." tại TruyenFull.vnMinh Lâm nhìn ra Đường Liệp rất có thành kiến đối với mình, nhẹ giọng nói: " Đường Liệp, ngươi đã hiểu lầm ý tứ của ta, ta chỉ là muốn giúp ngươi, không muốn ngươi mất mạng oan uổng."" Đa tạ hảo ý, tính mệnh của Đường Liệp vốn chẳng có gì giá trị, dù có chết đi, ta vốn từ lâu không để trong lòng, nhưng trước khi chết, ta sẽ không trơ mắt nhìn thấy bằng hữu mất mạng!" Đường Liệp đi nhanh tới cửa.Minh Lâm nói: " Đường Liệp, chỉ bằng vào lực lượng của ngươi căn bản là không khả năng ngăn cản bọn họ, nếu như ngươi tin được ta, ta có thể giúp ngươi!"Đường Liệp tuy rằng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cũng không lỗ mãng, tình huống trước mắt đích xác không có biện pháp nào tốt, nhưng hiện nay hắn không cách xác định Minh Lâm đến tột cùng là đứng ở bên nào, nhưng theo lời hắn vừa rồi, Minh Lâm và Liễu Cô Yên đều là đế quốc đại tế ti, bọn họ rốt cuộc có phải là cùng một trận tuyến?Minh Lâm nhìn thấu sự lo lắng trong lòng Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Ta và Liễu Cô Yên không có điểm chung, Quang Minh và Hắc Ám vĩnh viễn không bao giờ cùng xuất hiện."Đường Liệp khó hiểu nói: " Đã như vậy, vì sao các ngươi lại cùng ở chung trong Thiên Miếu?"Minh Lâm nói: " Nếu như không phải vì sư phụ ta, ta đã sớm rời khỏi địa phương đó." Đôi mắt màu lam xinh đẹp nhìn lên trời cao vô tận, trong ánh mắt càng phát ra vẻ thê mỹ mê ly.Phía sau một trận gió gào thét, phong hệ thần quan Phong Tồn Chân xuất hiện ngay bên người Đường Liệp, hai mắt màu trắng không có con ngươi rơi vào trên mặt Đường Liệp, khóe môi toát ra nụ cười: " Hôm nay không mặc Ẩn Thân Y của ngươi nữa sao?"Đường Liệp có chút xấu hổ cười cười, hiện tại đã hoàn toàn rõ ràng ngày đó Phong Tồn Chân cố ý bức bách mình đi vào trong thần miếu, nếu như chỉ so sánh bằng thực lực, thì mình khẳng định không phải là đối thủ của nàng.Minh Lâm nói: " Tồn Chân, chuẩn bị tốt chưa?"Phong Tồn Chân gật đầu, mái tóc dài màu xám khói theo gió bay tung lên, hai tròng mắt màu trắng hiện lên quang hoa lóa mắt, trên không trung một đạo quang mang màu bạc như tia chớp hướng trong sân lao xuống, đi tới còn chừng mười thước thì chậm lại, một con chim khổng lồ được chế tạo bằng máy móc, toàn bộ thân thể đều dùng hợp kim màu bạc chế tạo thành, Đường Liệp tuy rằng nhìn không ra sự tinh xảo bên trong, nhưng từ công nghệ rất sống động bên ngoài liền có thể nhìn ra, vật này do người giỏi tay nghề làm ra.Phong Tồn Chân nói: " Đại tế ti, ta đã cho Thủy nương tử đến phế tích trước, tranh thủ trước khi bọn họ ra tay tìm được vị trí đích xác của bọn họ."Minh Lâm nói: " Ngươi đi cùng Thủy nương tử hội họp trước, ta cùng với Đường Liệp tới sau."Phong Tồn Chân gật đầu, thân ảnh như sương khói quanh co tiêu thất trong không khí, hóa thành một trận gió nhẹ tiêu tán. Loại công phu ẩn hình này còn cao hơn mấy lần khi Đường Liệp mặc vào Ẩn Thân Y.Minh Lâm tìm kiếm bộ phận then chốt trong con chim hợp kim khổng lồ, tấm kim loại che bên trên lưng con chim tự động thụt lui về phía sau, lộ ra một ghế ngồi, Đường Liệp vô cùng hiếu kỳ, không nghĩ tới tiêu chuẩn máy móc của nơi này lại phát đạt như vậy, không ngờ có thể tận mắt nhìn thấy máy bay như ngày xưa, lại không biết con chim khổng lồ này dùng loại năng lượng nào để khải động? Làm sao có thể bay được lên trời cao?Minh Lâm nói: " Con chim này chở hai chúng ta hẳn là không thành vấn đề." Nàng muốn thao túng con chim khổng lồ, đương nhiên phải ngồi vào trong ghế, Đường Liệp không thể làm gì khác hơn là bước vào trong, hai tay vững vàng nắm lấy lưng ghế của Minh Lâm, thầm nghĩ: " Chỉ mong con chim máy móc to tướng này đừng bay quá nhanh, nếu như từ bên trên ngã xuống, không phải là chuyện đùa giỡn đâu a."" Ngồi cho vững!" Minh Lâm đang lúc nói chuyện khởi động bộ phận then chốt của con chim khổng lồ, Đường Liệp vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chim khổng lồ đã vuông góc bốc lên giữa không trung, Đường Liệp theo bản năng nắm chặt hai tay, nắm phải bờ vai mềm mại của Minh Lâm, kỳ thật con chim lớn bay lên cũng tương đối bình ổn, động tác như vậy cũng không cần thiết phải có, Đường Liệp có chút xấu hổ liền rụt tay về.Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Ta sẽ tận lực thao túng nó phi hành bình ổn, ngươi chỉ cần nắm lưng ghế là được."Đường Liệp thầm nghĩ: " Mình tám phần mười xem Minh Lâm là một cô gái đanh đá dữ dằn, đúng là thật oan uổng."Con chim lớn bình ổn bay giữa không trung, tốc độ cũng không nhanh, lướt trong ánh trăng, trước mặt thổi tới từng trận gió đêm mát mẻ, ngửa đầu nhìn thấy trăng sao tuyệt đẹp, những phiền muộn trong nội tâm Đường Liệp đã cảm thấy vơi đi rất nhiều.Mái tóc dài màu vàng kim của Minh Lâm bay tung trong gió, một sợi tóc bay vào lỗ mũi Đường Liệp, Đường Liệp không chịu nổi sự kích thích mẫn cảm này, nhịn không được ách xì một tiếng, nước bọt phun lên vùng cổ trắng bóng như ngọc của Minh Lâm, thật sự là quá mất phong độ, Đường Liệp che mũi, ngượng ngùng nói: " Xin lỗi!"Minh Lâm mỉm cười nói: " Ta cũng không nghĩ đến, là ngươi đang tận lực trả thù ta!"Không nghĩ tới vị tế ti mỹ nữ này lại có tính hài hước, bầu không khí giữa bọn họ bởi vì câu trêu chọc này mà trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Đường Liệp nói: " Vì sao nhất định phải đi theo ta?"Minh Lâm vẫn không thay đổi câu trả lời: " Bởi vì ngươi là người duy nhất có thể khắc chế Ma Đế Thu Thiện!"Đường Liệp cười khổ nói: " Ta thật không rõ, trên đời vì sao lại có người như các ngươi, chỉ một lòng nghĩ đến việc tế thế cứu người, vì sao không hạ thấp một ít, suy nghĩ nhiều cho mình, trên đời còn có rất nhiều chuyện đáng giá cho ngươi đi thể hội, tỷ như thân tình, tỷ như hữu tình, lại tỷ như ái tình?"Minh Lâm lạnh nhạt nói: " Người sống trên đời, vốn đã định cuộc sống khác nhau, số phận mỗi người cũng không thể cải biến."Đường Liệp cười to nói: " Có thể Ma Đế Thu Thiện thống trị thế giới này cũng không thể cải biến, vì sao ngươi còn muốn nỗ lực ngăn cản hắn?"Trên mặt Minh Lâm toát ra biểu tình kiên nghị không gì sánh được: " Số mệnh của ta tuy rằng đã định trước, nhưng tín niệm của ta cũng không dễ dàng cải biến, tà bất thắng chính, đây là chân lý vĩnh viễn bất diệt."Đường Liệp nói: " Thực sự là vĩ đại, chỉ tiếc, ta không tin số mệnh, tín niệm của ta hoàn toàn bất đồng với ngươi, đầu óc của ngươi chỉ nghĩ đến việc cứu vớt thế giới, mà ta lại chỉ muốn trở về cuộc sống quá khứ, nếu như ta thực sự không cách đạt thành tâm nguyện, thì chỉ đành đàng hoàng lấy một lão bà, đi tới một trấn nhỏ không hề tranh đua với thế tục mà sống quãng đời còn lại…" Hắn bỗng nhiên dừng lại, trước mắt hiện ra Huyền Ba, Phỉ Na, Yến Nguyệt, Huyên nhi…bóng hình xinh đẹp của các cô gái, nếu như thật có thể cùng các nàng gần nhau cả đời, trong lòng quả thật không còn tiếc nuối gì nhiều nữa.Không trung bỗng nhiên xẹt qua một đạo thiểm điện như con rắn bạc, lập tức tiếng sét đánh vang lên ù ù, bầu trời đêm vốn trăng thanh gió mát, đột nhiên trời trở nên u ám, Đường Liệp bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, vì sao mình lại nghĩ tới những thứ này? Lẽ nào trong vô hình hắn đã tiếp nhận hiện thực, hoặc là vì cảm tình với các nàng, mà từ từ đối với phiến thổ địa này sinh ra tình cảm?Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Trong lòng ngươi có phải vẫn không cách nào quên được thế giới quá khứ?"Đường Liệp lặng lẽ gật đầu, sinh hoạt ngày xưa tuy rằng bình thản vô vị, nhưng một khi mất đi mới biết trong lòng mình rất nhớ.Minh Lâm lại nói: " Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu có một ngày ngươi trở về được thế giới ngày xưa, có thể hoài niệm về phiến thổ địa này, có thể sẽ hối hận vì đã rời khỏi nó hay không?"Trong lòng Đường Liệp chấn động, hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nếu như mình thật sự có cơ hội rời khỏi, mình có thể triệt để buông bỏ cảm tình với các nàng hay không? Đáp án dĩ nhiên là không thể nào.Minh Lâm nói: " Tuy rằng ta không biết tín niệm của ngươi, đối với thế giới quá khứ của ngươi hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ta tin tưởng, vô luận đang ở bất cứ thế giới nào, vô luận đang ở bất luận thế giới gì, vô luận đang ở bất luận địa phương nào, chỉ cần chấp nhận thực sự cuộc sống, đi phấn đấu, làm cho cuộc sống của mình tràn ngập ý nghĩa, thì vĩnh viễn sẽ không cảm thấy tiếc nuối."Đường Liệp bỗng nhiên cảm thấy một trận xấu hổ, kiến giải của Minh Lâm cùng với lòng dạ xa xa vượt qua thân nam tử như hắn, không sai, chỉ cần chấp nhận cuộc sống thực sự, đi phấn đấu, vô luận ở nơi nào thì có gì phân biệt? Hy vọng của hắn vẫn đang tồn tại, hắn không thể buông tha, muốn trở về thế giới quá khứ, nhất định phải trực diện hiện tại mà khiêu chiến, nhất định phải tiếp thu hiện thực trước mắt.Một hạt mưa mát lạnh rơi vào trán Đường Liệp, gió nổi lên mạnh hơn, xem ra một cơn bão tố sẽ tới, thiểm điện lóa mắt làm cho Đường Liệp theo bản năng nhắm hai mắt lại, nhân sinh cải biến thường chỉ là trong chớp mắt, lời nói của Minh Lâm rõ ràng đã làm Đường Liệp hoàn toàn thay đổi.Đường Liệp thấp giọng nói: " Theo lời ngươi long lực lẽ nào chính là lực lượng của tinh thạch?" Đây là lần đầu tiên hắn sinh ra hứng thú đối với long lực.Minh Lâm khe khẽ gật đầu, ngón tay khẽ búng, một đạo quang hoa hoa mỹ từ trong tay nàng bắn về phía chân trời tối đen, ở cách xa bọn họ mười thước hình thành một viên ánh sáng hữu hình không chất, cùng với con chim máy khổng lồ vẫn duy trì tốc độ như vậy đi tới, rọi sáng hướng đi phía trước cho bọn họ.Đường Liệp thấp giọng than thở sợ hãi, không nghĩ tới Minh Lâm còn trẻ tuổi như vậy mà lại có được cảnh giới tùy tâm sở dục thao túng năng lượng như thế.Minh Lâm mỉm cười nói: " Công pháp ta tu tập trọng điểm là dùng để điều khiển, nếu nói đến tu vi năng lượng chân chính, ta còn kém xa ngươi."Đường Liệp nói: " Ta cũng không có bản lĩnh như vậy."Minh Lâm lặng lẽ gia tăng tốc độ con chim khổng lồ, nàng dốc lòng giải thích: " Tốc độ bay lượn của con chim máy móc này rất nhanh, nếu như tìm không được phương hướng chính xác, cũng không cách nào chính xác đến được mục đích, người cũng giống như vậy."Đường Liệp yên lặng gật đầu.Minh Lâm nói: " Muốn tu tập đạo điều khiển, đầu tiên phải học được cách khống chế tâm linh bản thân, làm cho ngoại vật rất khó ảnh hưởng đến chính mình." Trong lúc nói chuyện, con chim khổng lồ đã đi tới trên thần tượng Tái Đạt Nhĩ, bắt đầu xoay quanh hạ xuống phía dưới.Đường Liệp cúi đầu nhìn lại, đã nhìn thấy bên trong bóng đêm tăm tối, một tòa thần tượng không còn nguyên vẹn đứng ngay nơi ấy, đầu của thần tượng đã gãy từ lâu, đầu tượng đầy vết rạn loang lổ nằm trên bãi cỏ cách đó không xa, một đôi mắt tràn ngập thê lương nhìn lên phía trời cao, cánh tay trái cũng bị gãy đã lâu, lại thêm mưa gió ăn mòn làm cho cả thần tượng sứt mẻ khắp nơi, toàn thân toát ra vẻ thê thảm vô cùng.Ánh trăng từ trong tầng mây dày đặc chui ra, dưới ánh trăng chiếu xuống, Minh Lâm nhanh chóng phân biệt phương hướng, khống chế con chim khổng lồ bằng hợp kim chậm rãi đáp xuống bên trong bụi cỏ phía sau lưng thần tượng.Cỏ dại rất cao, tới khoảng thắt lưng của hai người, là một nơi dễ dàng ẩn nấp. Ý thức của Minh Lâm cấp tốc sưu tầm vị trí của Phong Tồn Chân và Thủy nương tử, nàng chỉ phía sâu trong rừng rậm phía bên phải nói: " Chúng ta đi tới chỗ ấy với họ."Hai người bước vào trong rừng cây, vừa đi vào bên trong rừng rậm, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Quanh thân Minh Lâm tỏa ra một tầng quang mang nhàn nhạt màu lam, nước mưa không cách nào làm thấm ướt thân thể mềm mại của nàng. Đường Liệp bởi vì cố kỵ năng lượng bản thân bị người khác nhìn xuyên thấu, cho nên cũng không có vận dụng năng lượng hình thành tầng hộ giáp bên ngoài, không bao lâu quần áo trên người đã bị mưa xối ướt đẫm.Một trận gió xoáy không chút tiếng động từ phía sau kéo tới, Đường Liệp phát hiện thân thể của hắn đã bao phủ trong đó, lập tức lại cấp tốc tán đi, quần áo của Đường Liệp chỉ trong thoáng chốc đã được gió thổi khô.Phong Tồn Chân mỉm cười xuất hiện ngay phía trước Minh Lâm, cung kính nói: " Đại tế ti."Đường Liệp nhìn quần áo đột nhiên biến đổi trên người mình, trong lúc đang kinh ngạc, hạt mưa trên không trung đột nhiên cải biến phương hướng cùng với tốc độ chảy, hình thành một tầng màn nước trong suốt, bao bọc Đường Liệp trong đó, y phục vừa khô ráo lại bị nước mưa thấm ướt ẩm thấp.Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Thủy nương tử xinh đẹp quyến rũ đã tới, dòng nước trước mặt Đường Liệp tụ hợp thành hình, Thủy nương tử người cũng như tên, da thịt tươi mát kiều diễm động lòng người như muốn chảy ra thành hơi nước, một đôi mắt đẹp màu lam cực kỳ quyến rũ nhìn thẳng Đường Liệp, dịu dàng nói: " Ngươi là Đường Liệp sao?"Đường Liệp chật vật lau đi nước mưa trên mặt, lại phát hiện hơi nước trên người hóa thành bọt khí hướng không trung bốc lên, quần áo lại trở nên khô ráo lần nữa, trong lòng không khỏi ngầm cười khổ, hai vị thần quan này tám phần mười là đang muốn chọc ghẹo mình.Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Không được vô lý!"Thủy nương tử và Phong Tồn Chân kính nể cúi đầu xuống, Phong Tồn Chân thấp giọng bẩm báo: " Những người có ý đồ ám sát Liễu Cô Yên có mười ba người, tất cả đều ẩn nấp trong Tích Thúy Cốc phía trước."Thủy nương tử nói: " Nhóm Liễu Cô Yên khoảng hai giờ nữa sẽ đến nơi đây, ta đã đem tin tức nơi này có phục kích tiết lộ cho bọn hắn, nhưng hắn cũng không có ý tứ muốn thay đổi đường đi."Minh Lâm gật đầu nói: " Liễu Cô Yên tính tình cuồng ngạo, từ trước tới nay luôn tự cao tự đại, tự nhiên sẽ không đem chuyện người khác phục kích để vào trong mắt."Đường Liệp có chút ít sầu lo nói: " Nếu như Liễu Cô Yên đến nơi này trước, chúng ta không có cách khuyên phục được Lý Tạp Độ bọn họ lui lại, chẳng phải là phiền toái lớn."Phong Tồn Chân và Thủy nương tử cùng nở nụ cười.Minh Lâm đạm nhiên cười nói: " Cho nên chúng ta phải tranh thủ trước khi bọn hắn đến đây, đem toàn bộ những người phục kích chế trụ, đưa bọn họ dời đến địa điểm bí mật an toàn, vậy thì trận xung đột đổ máu này sẽ được hóa giải rồi."Đường Liệp gật đầu nói: " Tốt, cứ làm như thế!"Minh Lâm nhìn Phong Tồn Chân và Thủy nương tử nói: " Hai người các ngươi phối hợp Đường Liệp đi ngăn cản những người phục kích, ta đi gặp Liễu Cô Yên, thái độ làm người của hắn giả dối âm hiểm, với tính tình xưa nay của hắn, sau khi biết có người phục kích, nói không chừng còn nhanh chóng đến nơi này, ta phải đi trì hoãn thời gian của hắn đến đây."Trong lòng Đường Liệp âm thầm bội phục, Minh Lâm tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng tâm tư kín đáo, gặp chuyện trấn định, mọi việc đều có thể lo lắng cho đại cục, mặc dù là mình cũng rất khó làm được giống như nàng.Nhìn thấy Minh Lâm đi xa, Phong Tồn Chân cùng với Thủy nương tử thần tình dễ dàng hơn rất nhiều, Thủy nương tử nói: " Đường Liệp, chừng nào hành động?"Đường Liệp lớn tiếng nói: " Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!"Phong Tồn Chân và Thủy nương tử cùng cười nói: " Chỉ sợ ngươi không nhanh bằng chúng ta!" Đang lúc nói chuyện, Phong Tồn Chân bay lên trời, thân thể mềm mại trong hư không hóa thành vô hình, Thủy nương tử cũng theo dòng nước quanh thân bốc lên giữa không trung, thản nhiên cười nói: " Xem ai chạy tới Tích Thúy Cốc trước!"Lòng hiếu thắng của Đường Liệp bốc lên, nhanh chóng chạy tới hướng Tích Thúy Cốc.Hạt mưa buốt lạnh rơi xuống trên mặt Sa Hoàng Lý Tạp Độ, nhưng không cách nào dập tắt lửa cừu hận trong nội tâm của hắn, mười hai thủ hạ nổi tiếng của hắn lẳng lặng mai phục xung quanh thân thể của hắn, đang đợi mệnh lệnh.Một đạo thiểm điện lóa mắt xẹt qua trên không trung, chiếu sáng đôi mắt tràn ngập cừu hận của Sa Hoàng Lý Tạp Độ, tình cảnh thê thảm trước khi chết của Phù Vân xuất hiện bên trong đầu óc của hắn, tay phải của hắn hung hăng đấm mạnh xuống bùn đất, phát tiết sự bi thống tận sâu trong nội tâm.Mưa ngày càng nặng hạt, trong lòng Lý Tạp Độ thầm mắng: " Khí trời quỷ quái!" Bọn họ đã sớm có thói quen với khí hậu khô ráo của sa mạc, đối với loại thời tiết ẩm ướt này vô cùng không thích ứng.Sức gió cũng tăng cường rất nhiều, cuồn cuộn nổi lên xung quanh cùng với lá cây rơi dày đặc không ngừng phủ lên người bọn họ, Lý Tạp Độ lau đi cỏ cây phủ trên mặt, bỗng nhiên cảm giác được phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.Hắn cấp tốc nghiêng đầu lại, tay phải gác lên huyền thiết cự kiếm, ánh mắt tập trung, một thân ảnh to lớn đang bay nhanh chạy tới chỗ ẩn thân của bọn họ.Lý Tạp Độ ra dấu, ý bảo thủ hạ không nên hành động, một mình nghênh tới, người đó đúng là Đường Liệp, Lý Tạp Độ âm thầm thở ra, sát khí cường liệt bao phủ quanh thân trong nháy mắt tan vào trong mưa gió lạnh lẽo chung quanh.Nhìn thấy Lý Tạp Độ không việc gì, trên mặt Đường Liệp hiện ra vẻ tươi cười ấm áp: " Hình như ta cũng không có muộn!"Lý Tạp Độ lạnh lùng nói: " Hình như ta cũng không có mời ngươi đến đây!"Đường Liệp đã sớm hiểu rõ tính tình cố chấp của Lý Tạp Độ, gọn gàng dứt khoát nói: " Ngươi căn bản không phải đối thủ của Liễu Cô Yên, muốn phục kích hắn, chỉ sợ sẽ đền bồi bằng tính mệnh tất cả mọi người."Trong lòng Lý Tạp Độ đã sớm có quyết tâm, làm sao bị một câu nói của Đường Liệp làm thay đổi, lạnh lùng nói: " Chuyện này không quan hệ tới ngươi, thừa dịp Liễu Cô Yên còn chưa đến, ngươi đi về trước đi."Tiếng cười của Phong Tồn Chân từ trên không trung truyền đến: " Đường Liệp, hắn chủ động muốn chết, ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác?"Lý Tạp Độ ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt đầy vẻ căm tức nhìn thân thể vừa hiện hình của Phong Tồn Chân: " Ngươi là ai?"" Chính là Phong Tồn Chân!"Một tiếng cười khanh khách vang lên ở một phía khác, lại là Thủy nương tử xuất hiện.Lý Tạp Độ tràn ngập phẫn nộ nhìn Đường Liệp nói: " Không ngờ ngươi bán đứng ta!" Ở trong tim của hắn bảy đại thần quan cùng với Liễu Cô Yên hiển nhiên là một trận tuyến.Đường Liệp cả giận nói: " Sao ta lại bán đứng ngươi, chỉ là không muốn ngươi cùng với các huynh đệ đi tìm cái chết vô nghĩa!"Thủy nương tử dịu dàng nói: " Ít nói lời vô nghĩa với hắn, đánh ngã toàn bộ bọn họ, xem hắn còn có khí lực đi ám sát người khác hay không!" Lời còn chưa dứt thì Phong Tồn Chân đã nhằm thẳng hướng mười hai sa đạo còn đang ẩn trong rừng lướt tới. Hai người tâm tư dĩ nhiên giống nhau, không ngờ đem tên Lý Tạp Độ cứng đầu này giao cho Đường Liệp đối phó.Trong lòng Đường Liệp âm thầm kêu khổ, hắn không muốn đánh nhau với Lý Tạp Độ, nhưng lại phải phát sinh ra loại chuyện này. Nghĩ đến Liễu Cô Yên có thể đi tới bất cứ lúc nào, trong lòng thoáng động, như tia chớp hướng Lý Tạp Độ phóng đi, ngưng tụ lực lượng quanh thân một quyền đánh thẳng tới ngực Lý Tạp Độ.Lửa giận của Lý Tạp Độ toàn bộ bị Đường Liệp châm ngòi, tuy rằng như vậy, nhưng ý nghĩ của hắn vẫn còn một phần thanh tỉnh, Đường Liệp đến đây ngăn cản mình cũng không có ác ý gì nhiều lắm. Huyền thiết kiếm trong tay xuất ra một đóa hoa kiếm, chém về phía cánh tay Đường Liệp.Đường Liệp đoán chắc tâm lý của Lý Tạp Độ, dĩ nhiên không hề làm ra động tác né tránh, quyền phải hướng kiếm phong của Lý Tạp Độ nghênh tới.Sa Hoàng Lý Tạp Độ thấp giọng mắng: " Hỗn tiểu tử!" Ngạnh sanh dừng lại sự công kích của huyền thiết kiếm, hắn cũng không muốn thương tổn Đường Liệp, nhưng Đường Liệp lại nắm bắt sự cố kỵ này của hắn, chỉ công mà không thủ, từng bước ép sát mà đến.Lý Tạp Độ trở tay cắm huyền thiết kiếm vào trong bùn đất, cùng với Đường Liệp dùng tay không vật lộn. Hai người xuất thủ đều có cố kỵ, nhưng đám sa đạo thủ hạ bị Phong Tồn Chân và Thủy nương tử đánh bại từng tên, tính tình Lý Tạp Độ bắt đầu trở nên táo bạo, lực đạo xuất thủ cùng với tốc độ đều tăng cường lên rất nhiều.Đường Liệp cười nói: " Giận thật rồi sao?"Lý Tạp Độc cả giận nói: " Hôm nay ta phải đánh tên hỗn đản ngươi một trận!"Hai người va chạm hai quyền cùng một chỗ, hai bên đều chấn động, đều lui ra sau hai bước mới đứng vững lại, Đường Liệp trong nháy mắt lại vọt lên, đối mặt với Đường Liệp quấn chặt dây dưa, Lý Tạp Độ cũng không có biện pháp gì tốt, bèn rút lui chui vào trong mặt đất bỏ chạy, lại bị Đường Liệp níu chặt cánh tay, loại thủ pháp quấn chặt không buông này tuy có chút bất nhã, nhưng đối với Lý Tạp Độ lại cực kỳ hiệu nghiệm.Hai người giống như hai võ sĩ đấu vật ngã sấp xuống mặt đất lầy lội ẩm ướt, lăn lộn qua lại, Lý Tạp Độ bị Đường Liệp ngăn chặn gắt gao, nổi giận gầm lên một tiếng, hai đầu gối hung hăng đánh vào bụng dưới Đường Liệp, Đường Liệp đau đến kêu rên một tiếng, trở tay đập một quyền vào má trái của Lý Tạp Độ. Lý Tạp Độ bị hắn đánh một cái đến choáng đầu hoa mắt, ôm lấy hai tay Đường Liệp, dùng đầu hung hăng đập lên mũi Đường Liệp, Đường Liệp không né tránh kịp, gương mặt bị cái đầu cứng rắn của Lý Tạp Độ đụng trúng, máu mũi tuôn ra, đau đến nước mắt nước mũi tuôn trào, Lý Tạp Độ nhân cơ hội thoát khỏi sự dây dưa của Đường Liệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận