Trong lúc Dương Dạ ôm lấy Quân Hinh, tự cho là đang chìm đắm trong hạnh phúc và nhu tình vô hạn, thì Quân Hinh đang suy nghĩ là nên giãy thoát thế nào, chạy trốn ra sao, theo nàng thấy, Dương Dạ đột nhiên đối xử tốt với nàng, nếu như trong đầu không có âm mưu, vậy thì cái đầu này vừa bị cháy hỏng rồi.
" Quân Hinh... Quân Hinh..." Dương Dạ ôm lấy Quân Hinh, kề sát mặt vào mặt nàng, ngửi lấy mùi thơm mê người trên người nàng, nói liên tục; " Đừng giận anh, em có biết hay không, có thể ở cùng một chổ với em, anh thật là hạnh phúc..."
Dương Dạ đang nói thật đấy, đổi lại là trước đây, ôm ấp một mỹ nữ? Đang nằm mơ hả? Đang ở trong hoàn cảnh nào vậy? Dương Dạ nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, dù có nghĩ cũng sẽ tự mình đánh mình, rãnh rỗi ngồi nằm mơ về những giấc mộng thiên tài ngu ngốc.
"Anh... anh rốt cục là muốn thế nào?" Toàn bộ thân thể của Quân Hinh căng cứng lại, giọng nói run lên, giống như là một con tin đang bị kề súng vào đầu vậy, kinh hoảng vô cùng.
Đối phương càng ôn nhu, thì càng kinh khủng, hình thành một trạng thái đối lập mạnh mẽ.
Dương Dạ cũng cảm thấy thái độ của Quân Hinh có chút kì quái, nhận định rằng cô gái này nhất định là vẫn còn đang giận mình, vì thế tiếp tục nhẹ nhàng giải thích : "Được rồi, đừng tức giận nữa, ngày hôm anh đã gọi em là mẹ, không phải chỉ là nói giỡn thôi sao"
Tuy rằng Quân Hinh có mặc áo ngủ, nhưng mà cả người đang ngồi trong lòng của Dương Dạ, cách lớp quần áo mà vẫn có thể cảm nhận được thân thể của Dương Dạ, ngoại trừ cha và anh ra, thì nàng lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng có tiếp xúc gần gũi với một ai khác. Huống chi bây giờ Dương Dạ đang phô hàng ra gần như trọn vẹn, cả người chỉ mặc một cái quần lót, cái này đã làm cho Quân Hinh xấu hổ đỏ mặt, tuy rằng tối hôm qua đã vô tình nhìn thấy thân thể của Dương Dạ, nhưng mà khi đó đang tức giận hồ đồ, căn bản là không chú ý.
Hơn nữa, hầu như có thể khẳng định rằng, tên Dương Dạ này nhất định là đã uống nhiều thuốc quá cho nên đầu óc bị hỏng rồi. Quân Hinh biết Dương Dạ đang trong trạng thái điên cuồng, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể co người lại trong lòng Dương Dạ, run rẩy không dám lên tiếng.
Làm cho Quân Hinh cảm thấy may mắn chính là, đúng lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa, tiếng động rất nhẹ, rất có tiết tấu, sau đó, giọng nói dễ nghe ôn nhu của Hiểu Hiểu vang lên : "Đại thiếu gia, rời giường thôi"
"Vào đi!" Quân Hinh giống như là vớ được cái phao cấp cứu vậy, vội vàng kêu lên.
Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói của Quân Hinh tiểu thư, hơi do dự một chút, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào, cúi đầu xuống, bước đều chân, đi vào chục bước đến bên cạnh giường của Dương Dạ, thấy đại thiếu gia chỉ mặc một cái quần lót mà thôi, còn đang ôm Quân Hinh tiểu thư một cách thân mật, chắc hẳn là tối qua đã làm cái gì đó rồi, kì quái chính là, thấy đại thiếu gia ôm Quân Hinh tiểu thư, trong lòng Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy khó chịu, có cảm giác ghen tuông, cái này làm cho Hiểu Hiểu sợ hãi, mặt bắt đầu nóng lên, đầu cũng cúi thấp xuống, nhẹ giọng nói : "Đại thiếu gia, Quân Hinh tiểu thư"
Quân Hinh thừa dịp Dương Dạ nhìn Hiểu Hiểu sững sờ,vội vàng nhảy khỏi người hắn, mang đôi dép lông xù vào, đỏ mặt chạy ra ngoài, trong lúc chạy qua bên cạnh Hiểu Hiểu còn nói lại một câu : "Hầu hạ đại thiếu gia rời giường"
Dương Dạ vốn đang nhìn Hiểu Hiểu, hắn biết tất cả những điều bây giờ không phải là nằm mơ, Hiểu Hiểu là thật, nhìn thấy cô gái trước mắt này, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác lạ. Đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ tưng, nhìn lại thì thấy Quân Hinh đã chạy ra ngoài cửa rồi, trong lòng thầm than : Con gái... đúng là thay đổi thất thường.
"Đại thiếu gia, bây giờ cậu muốn dậy không?" Hiểu Hiểu nhìn thấy Quân Hinh tiểu thư chạy ra ngoài, sau đó vô cảm đi đến gần giường, ngay cả chính nàng ta cũng không hiểu tại sao tâm tình của mình lại không vui.
"Dậy, dậy chứ?" Dương Dạ xoay người xuống giường, khi đứng lên thảm mới ý thức được là mình không có mặc đồ gì cả, ngượng ngùng cười cười nhìn Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu không cười đáp lại, mà đờ đẫn bước tới, nhặt lấy quần áo do Dương Dạ tùy ý cởi ném trên mặt đất, đưa cho hắn, động tác dường như là đang dỗi vậy, chờ Dương Dạ cầm lấy đồ xong thì nàng nhanh chóng rút tay về.
Dương Dạ mặc quần áo vào, đi đến bên cạnh Hiểu Hiểu, nắm lấy tay của Hiểu Hiểu, mỉm cười nói : "Hiểu Hiểu, sau này khi chúng ta ở đơn độc với nhau, em không cần gọi anh là đại thiếu gia nữa, nghe không được tự nhiên"
"Như vậy sao được, đại thiếu gia" Hiểu Hiểu mở to mắt kêu lớn.
Dương Dạ cố ý làm ra vẻ giận dữ, trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu : "Sao lại không được"
Hiểu Hiểu sợ khi nhìn thấy Dương Dạ như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói : "Vậy...vậy gọi cậu là gì?"
"Tùy tiện, muốn gọi cái gì thì gọi, dù sao thì chúng ta ở một mình, em gọi tên gì mà chả được" Dương Dạ cười cười, cố ý đến gần một chút, cúi đầu xuống cẩn thận nhìn Hiểu Hiểu xấu hổ đỏ mặt, trong lòng có một thứ gọi là vui vẻ.
.................
Cả đêm hôm qua, Dương Dạ đã nghĩ kỹ rồi, nếu như mình thật sự được vực chủ chuyển đến không gian này, hưởng thụ thù lao của mình, vậy thì tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, đầu tiên là phải làm quen với thân phận đại thiếu gia này, chịu khổ hai mươi mấy năm rồi, đùng một cái biến thành một người được mọi người hâm mộ, Dương Dạ thật đúng là có chút hoảng hốt. Vì thế, tối hôm qua thức khuya coi mấy cái phim về đại thiếu gia, tập luyện trước gương rất nhiều lần.
Trong lòng Hiểu Hiểu khẩn trương muốn chết, vì sao đại thiếu gia đột nhiên đối tốt với mình? Mà Hiểu Hiểu cũng phát hiện ra, cảm giác của mình đối với đại thiếu gia cũng bắt đầu kì quái rồi, tối hôm qua nằm trên giường, trong lòng đấu tranh chống lại những lời nói xấu đại thiếu gia, thậm chí là còn biện hộ giùm cho đại thiếu gia nữa, kiên quyết cho rằng Dương Dạ không phải là loại đại thiếu gia giống như trong lời đồn. Hơn nữa sáng hôm nay khi nhìn thấy Dương Dạ và Quân Hinh ở cùng với nhau, trong lòng liền thay đổi, làm cho Hiểu Hiểu vô cùng lắng, lẽ nào mình thật sự thích đại thiếu gia? Lẽ nào đã quên mất thân phận của mình? Cái này đúng là không biết tự hiểu lấy bản thân rồi.
Lúc này, Dương Dạ cười cười với Hiểu Hiểu, sau đó đi vào trong toilet rửa mặt, Hiểu Hiểu di theo phía sau Dương Dạ, thừa dịp hắn rửa mặt, cúi người đi qua, vào trong cái bồn tắm lớn bằng gỗ kia, mở nước nóng ra, còn nhún tay vào thử nhiệt độ nữa, và còn bỏ vài cánh hoa vào nữa.
" Hiểu Hiểu, em làm gì vậy?' Dương Dạ cảm thấy kì quái về hành động của Hiểu Hiểu.
"A? Ơ?" Hiểu Hiểu quay đầu lại, lập tức cười nói : "Là Tiễn bá nói cho em biết, nói rằng mỗi ngày khi cậu thức dậy đều phải tắm nước nóng, còn phải bỏ cánh hoa vào nước, có sai sao đại thiếu gia?"
Cái gì thế này? Trong lòng Dương Dạ âm thầm phỉ nhổ bản thân trước đây, không biết vực chủ đã đem tên này đi đâu rồi, nhưng mà cũng thật là đáng đời! Mở miệng hỏi một câu : "Tiễn bá là ai?"
"A? Chính là Tiễn bá trước kia đặc biệt hầu hạ đại thiếu gia đó" Hiểu Hiểu đang thử nước xem đủ nóng chưa, không ngờ rằng đại thiếu gia lại hỏi một câu như vậy, vội vàng quay đầu lại nói.
"A... trước kia..." Dương Dạ gật đầu nói : "Vậy ông ta bây giờ ở đâu?"
Hiểu Hiểu quay đầu lại, nhìm chằm chằm vào vòi nước đang chảy, thấp giọng nói : "Đại thiếu gia, sau khi cậu kêu Hiểu Hiểu thay Tiễn bá để hầu hạ cậu, thì Tiễn bá liền bị bệnh, em nghe nói Tiễn bá là người phụ trách chăm sóc đại thiếu gia từ lúc cậu được sinh ra đời, lúc em và các chị em khác đến thăm, ông ta đã khóc rất nhiều, nói rằng nhất định là trước đây ông ta đã quản quá nhiều chuyện của cậu, cho nên làm cho cậu chán ghét ông ta..." Hiểu Hiểu nói đến đây, hầu như muốn khóc.
Dương Dạ nghe xong, trong lòng cũng khó chịu, Tiễn bá trong lời kể của Hiểu Hiểu, làm cho hắn liên tưởng đến Dương lão thái thái, người mà hắn đã từng sống nương tựa vào, hắn biết rỏ những người lớn tuổi khi ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, nghĩ như vậy, Dương Dạ băt đầu hối hận, hắn không ngờ rằng chỉ trong một phút kích động, muốn Hiểu Hiểu, mà đã xúc phạm đến một người đã chăm sóc cho hắn nhiều năm như vậy.
Im lặng một hồi, Dương Dạ đột nhiên nói : "Hiểu Hiểu, một lát em dẫn anh đi gặp Tiễn bá, anh muốn để ông ta trở về"
"A?" Hiểu Hiểu nghe Dương Dạ nói xong, một ý nghĩ liền xuất hiện trong đầu của nàng, đại thiếu gia muốn Tiễn bá trở về chẳng khác nào không cần nàng nữa, cái này cũng quá kinh khủng quá, quay mặt về nhìn Dương Dạ, bỗng nhiên trợt chân, liền ngã xuống...
Mọi người sẽ cho rằng Dương Dạ sẽ bước lại ôm lấy Hiểu Hiểu vào lòng sao? Bullshit, diện tích của cái phòng vệ sinh này không có nhỏ đâu, Dương Dạ căn bản là không kịp phản ứng, Hiểu Hiểu đã ngã lăn ra đất, kêu lên một tiếng, sau đó Dương Dạ mới chạy lại ôm Hiểu Hiểu vào lòng, khẩn trương hỏi : "Có đau không?"
Lại thêm một câu hỏi vớ vẫn nửa, ngã sao mà không đau? Bởi vì sàn nhà được làm bằng gỗ, ngã đau gần chết, nhưng mà thấy đại thiếu gia khẩn trương vì mình như vậy, trong lòng Hiểu Hiểu cũng cảm động không ngớt, nhất thời xúc động, mặt đỏ lên, cúi đầu thật sát xuống, tránh né ánh mắt của Dương Dạ, không biết nói cái gì.
Dương Dạ hiểu lầm, cho rằng Hiểu Hiểu đau đến mức đỏ mặt không nói nên lời, vì thế đưa tay qua lưng của Hiểu Hiểu, tay còn lại mò xuống dưới hai chân của nàng, dùng lực một chút, ôm nàng đứng dậy.
Hiểu Hiểu sợ ngây người, vô thức vươn tay ôm lấy cổ của Dương Dạ, tuy ý để Dương Dạ ôm nàng đi ra khỏi phòng vệ sinh. Nhưng mà khi thấy đại thiếu gia ôm mình đến giường, Hiểu Hiểu rốt cục đã lo lắng kêu lên : "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia thả em xuống! Hiểu Hiểu không sao đâu! Để Hiểu Hiểu xuống đi!"
"Đừng ồn, ngoan, anh xem cho em" Dương Dạ giống như là chăm sóc em gái vậy, ôm Hiểu Hiểu đến giường, đặt xuống giường, thân thiết hỏi : "Còn đau không?"
Hiểu Hiểu nằm trên giường, gần sát mặt của Dương Dạ, làm cho Hiểu Hiểu mắc cở đến nổi không dám thở bình thường, chỉ lắc lắc đầu, muốn nhắm mắt lại nhưng mà không dám, không biết làm gì khác hơn là chớp mắt liên tục.
Vốn Dương Dạ ôm Hiểu Hiểu lên giường chỉ là muốn xem Hiểu Hiểu có bị thương nặng không, trong lòng tuyệt đối không có một chút tà niệm, nhưng mà thấy Hiểu Hiểu cứ chớp mắt liên tục, mặt thì mắc cở ửng hồng lên, hai mắt to ngập nước, giống như dáng vẻ khả ái vô lực phản kháng mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần là đàn ông đều không thể chịu nổi vì MOE quá....