"Anh mang hai em đi thử cảm giác đã ghiền của người nghèo!"
Dương Dạ nói xong câu đó, Quân Hinh và Dương San đều kinh ngạc, nhưng lập tức trở nên hưng phấn, loại cảm giác của người nghèo, đối với loại thiên kim quý tộc như hai nàng mà nói, khẳng định là một chuyện rất thú vị.
"Đã ghiền thế nào? Đại ca, bọn em phải ra ngoài sao?" Trên mặt của Dương San hiện ra vẻ chờ mong.
"Đương nhiên, anh mang bọn em ra ngoài, nếm thử cái mùi vị bị khinh thường và sỉ nhục!" Dương Dạ cũng rất hưng phấn, có thể trả thù được những người từng xỉ nhục mình, có thể nói là tuyệt đối vui vẻ.
"Bị khinh thường? Sỉ nhục? Thật quá tốt!" Dương San va Quân Hinh đều kích động đến nổi nhảy dựng lên, cái này không phải là dấu hiệu của bệnh tâm thần sao. ( _.__! )
Dương Dạ giơ ly lên, nhẹ nhàng cụng vào ly của Quân Hinh và Dương San một cái, sau đó uống sạch cả ly, rồi uống cạn một hơi, đưa lưỡi ra liếm quanh miệng, rồi quay đầu lại nói với Ôn Nhu : "Ôn Nhu, phiền em đi xuống dưới gọi Tiễn bá lên giùm anh"
Ôn Nhu cười gật đầu, xoay người đi xuống lầu. Nàng cũng đã bắt đầu làm quen với việc đại thiếu gia lễ phép với mình, nhưng mỗi lần nghe đại thiếu gia nói "Cảm ơn", "Cực khổ", "Phiền em" các loại, thì trong lòng lại thấy kích động, đây chính là Dương đại thiếu gia của Dương thị gia tộc đấy! tự nhiên lại khách khí và lễ phép với một nữ hầu như nàng, đại thiếu gia thật sự quá dễ thương .. Bây giờ Ôn Nhu cũng bắt đầu nghĩ, nàng hầu hạ đại thiếu gia không còn là công việc nữa, mà là đặc biệt nguyện ý, đặc biệt cam tâm tình nguyện, mà trong lòng của Ôn Nhu cũng bắt đầu tăng hảo cảm với đại thiếu gia lên thông qua những lần tiếp xúc, giống như nước sông chảy mãi liên miên không dứt vậy ...
Một lát sau, Tiễn bá đi đến trước mặt Dương Dạ, nói : "Có chuyện gì vậy đại thiếu gia?"
"Tiễn bá, ông chuẩn bị giùm con một chút, chuẩn bị một chiếc xe, con muốn ra ngoài với Quân Hinh và San San" Dương Dạ nói.
"A? Đại thiếu gia, các người muốn đi đâu?" Tiễn bá hoảng sợ nói.
"Đi ra ngoài, đi dạo phố, mua một chút đồ ..."
"Đại thiếu gia, cậu muốn mua cái gì, để tôi gọi điện kêu bọn họ trực tiếp mang đến là được rồi" Tiễn bá quả thật là không muốn đại thiếu gia đi ra ngoài, bây giờ ông rất lo lắng loại chuyện này, lần trước đại thiếu gia vô duyên vô cớ biến mất, làm cho lão gia chửi ông rất là thảm.
"Ai da, Tiễn bá à, ông cứ đi chuẩn bị xe đi, đại ca muốn dẫn bọn con ra ngoài chơi một trò chơi!" Dương San thúc giục, rồi kéo tay của Quân Hinh chạy xuống lầu.
..............................
Tuy rằng không có uống nhiều rượu, nhưng cái đầu của Dương Dạ vẫn cảm thấy hơi mơ hồ một chút, nhưng cái cảm giác mơ hồ này có khả năng là đến từ sự thay đổi tâm tính, vào Dương gia đại trạch ở lâu như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên hắn bước ra ngoài.
Mà lúc này, hắn đang ngồi trên chiếc xe chạy ra ngoài cổng Khải Hoàn của Dương gia đại trạch, trên đường đi ra, tâm tình của Dương Dạ hoàn toàn khác hẳn so với lần đầu tiên hắn đi vào trong này, bây giờ hắn biết mình chính là đại thiếu gia của Dương thị gia tộc, là một người mà hầu như đạt được tất cả mọi thứ trên đời này.
Lúc bắt đầu, lái loại xe gì, đối với anh em Dương thị cũng là một chuyện phiền toái, bọn họ đi ra ngoài giả làm người nghèo, nhưng mà xe của Dương gia lại rất là rêu rao, bởi vì xe của ba anh em nhà này đều được đặt làm trực tiếp theo yêu cầu, cho nên lái ra ngoài đường trông rất là chói mắt, sau khi tìm kiếm một hồi, rốt cục cũng tìm được một chiếc xe bình thường theo đúng nghĩa của bình thường, là chiếc xe Lincoln mày đen ngày nào từng đến đón Dương Dạ đi vào trong Dương gia đại trạch.
Lúc đi ra ngoài cửa, ngoại trừ Dương Dạ và Quân Hinh cùng Dương San, còn có cả Tiễn bá đi theo nữa, ông rất lo lắng cho nên mới đi theo để chăm sóc, còn người tài xế lái xe, chính là người tài xế Tiểu Tùng khi ấy đến đón Dương Dạ. Lúc bước ra cửa, Dương Dạ nhìn thấy Tiểu Tùng cung kính đứng bên cạnh chiếc Lincoln, lập tức giống như nhìn thấy người quen vậy, lao ra ôm hắn, khiến cho Tiểu Tùng trợn mắt há mồm ra, có cảm giác vừa mừng vừa sợ, đến nổi lái xe vượt qua mấy cái đèn đỏ luôn.
Mặt khác, trước khi ra ngoài, Dương Dạ có hỏi Tiễn bá là mình có tiền hay không, Tiễn bá nói rằng, thẻ ngân hàng nằm trên người của mình, lão gia quy định là nhị thiếu gia và tiểu thư mỗi ngày không được tiêu quá một triệu, nhưng với đại thiếu gia Dương Dạ thì không hạn chế.
Dương Dạ vừa nghe xong đã suýt ngất xỉu, vội vàng hỏi xem trong tài khoản ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền, Tiễn bá cũng không nói rõ được, nhưng mà nói rằng đại thiếu gia không cần phải dùng tiền trong tài khoản ngân hàng làm gì cả, bởi vì ở tủ nhỏ trong phòng của đại thiếu gia có một “chút” tiền tiêu vặt.
Vì vậy Dương Dạ liền đi theo Tiễn bá đến phòng ngủ của mình, và tìm được một cái tủ nhỏ nhờ sự chỉ dẫn của Tiễn bá, cái hộp tủ này khóa cứ như là không khóa vậy, hơn nữa lại vứt tùy tiện dưới giường, vừa mở ra nhìn, bên trong để một xấp tiền hỗn loạn có giá trị cực lớn, nhìn sơ sơ qua cũng hơn bạc triệu. Dương Dạ hoàn toàn bị chấn động luôn rồi, hắn rốt cục đã hiểu cái gì gọi là có tiền rồi, cả triệu đồng mà tùy tiện nhét dưới giường thế này, khóa cũng không khóa, hơn nữa ... chỉ là tiền tiêu vặt thôi sao?
Ngoài ra, Tiễn bá còn nói rằng đại thiếu gia có thể dùng thẻ, mỗi thành viên của gia tộc Dương thị đều có một thẻ kim cương của Dương thị, trong những nơi cao cấp trên toàn thế giới đều có thể sử dụng được, có thẻ này trong tay thì hoàn toàn miễn phí. Nhưng Dương Dạ bây giờ đang mang tâm lý đắc ý của kẻ tiểu nhân nên đã kiên quyết từ chối rồi, bởi vì trước đây hắn đã từng mơ mộng vô số lần về việc cầm tiền mặt đi dạo phố, bây giờ có cơ hội đạt được tâm nguyện, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
.........................................
Khi xe chạy đến gần khu trung tâm mua sắm, thì Dương Dạ bỗng nhiên kêu Tiểu Tùng dừng xe lại.
"Sao thế? Ông xã, sao lại kêu dừng lại vậy?" Quân Hinh bây giờ đã hoàn toàn thuần phục Dương Dạ rồi, nũng nịu quấn quít lấy hắn đến nổi khiến cho người ta cảm thấy muốn ói vì sến chảy nước luôn : "Mau đi đi mà, mau đi đi! Em muốn nhìn xem người nghèo bên ngoài có đúng như những gì anh nói hay không?"
"Người nghèo? Quân Hinh, Dương San, hai em tự nhìn lại bản thân mình đi, có chổ nào giống nghèo đâu?" Dương Dạ nhìn hai vị đại tiểu thư bằng cặp mắt hèn mọn : "Quần áo hay bất kỳ phụ kiện nào trên người của hai em, tùy tiện lấy ra một món thôi cũng đủ cho người nghèo ăn cả năm rồi"
"Vậy làm sao bây giờ?" Dương San cúi đầu nhìn bộ váy trị giá hơn cả triệu trên người mình.
Dương Dạ cười nói : "Hóa trang, hai em chỉ cần hóa trang thành bộ dạng của kẻ không có tiền là được! Đúng rồi, bây giờ anh sẽ kêu Tiểu Tùng đi mua quần áo, hai em ngồi trong xe thay đồ luôn, xấu xí một chút nhé!"
"Ở chổ này? Trong xe?" Dương San bĩu môi nói :"Vậy không bằng đến cái khách sạn của nhà chúng ta trong trung tâm đi, thuê một căn phòng mà chuẩn bị cho tốt"
"Đúng đúng! Đi mau đi mau! Thật là thú vị!" Quân Hinh đã tràn ngập hứng thú với trò chơi này rồi, hưng phấn như một đứa con nít vậy.
Dương Dạ sửng sốt một chút, rồi khôi phục lại thái độ bình thường, quay lại nói với Tiểu Tùng : "Đi thôi, đến khách sạn!"
Khi chiếc xe lăn bánh, Dương Dạ bắt đầu cảm thấy mơ màng, khách sạn của nhà chúng ta ở trung tâm? Dương San nói dễ nghe vô cùng, giống như là nói có một cái cây nằm trước cửa nhà mình vậy. Nhưng mà Dương Dạ tuyệt đối tin, khu phố trung tâm có khách sạn của Dương gia, hơn nữa nó chỉ là một cọng lông trên lưng con trâu thôi, à không, phải nói đúng hơn chỉ là một con vi khuẩn trong cọng lông của con trâu mà thôi.
...........................
Chiếc xe chạy đến khách sạn thuộc về sản nghiệp của Dương thị, không nằm ngoài dự đoán của Dương Dạ, khách sạn năm sao, vô cùng xa hoa. Chúng ta đã nói qua về vấn đề này rồi, cái không gian bây giờ của Dương Dạ, cũng như là cái không gian trước kia của hắn thôi, chỉ riêng thân phận của hắn là được thay đổi, còn ngoài ra, tất cả cơ bản đều như nhau cả. Cho nên, trong cái không gian cũ của hắn, khi Dương Dạ đi ngang qua khu phố trung tâm cũng từng nhìn thấy cái khách sạn năm sao này, nhưng mà khi đó ngay cả nhìn vào bên trong cũng không dám nhìn, bởi vì khi đó hắn biết được, chổ này tuyệt đối không phải là nơi mà hắn có thể đặt chân vào được.
Dương Dạ hưng phấn hỏi cái khách sạn xa hoa như vậy, ngủ lại một đêm thì sẽ tốn bao nhiêu tiền? Tiễn bá lập tức đưa tay lên sờ sờ cái trán của hắn, cho rằng di chấn của việc chấn động não phát tác, còn Dương San thì tùy tiện nói : Cái này mà tính là xa hoa cái gì chứ? Cái này chỉ là một chổ để đón tiếp những người bạn hoặc là khách hàng của Dương thị thôi, tùy tiện mở một cái khách sạn ở tại khu phố trung tâm thôi.
Dương Dạ nghe xong, bị sốc đến nổi cắn phải đầu lưỡi của mình, hắn phát hiện ra bản thân hoàn toàn không biết gì về thực lực của Dương thị cả.
Sau khi tiến vào trong khách sạn, Tiễn bá đi đến chổ đại sảnh phục vụ nói mấy câu, rồi móc một cái thẻ đưa ra, và ngay sau đó lập tức làm cho cả khách sạn bị chấn động, cái mặt của người nhân viên phục vụ trực sảnh đã đổi qua màu trắng bệch, tay thì run lên khi cầm điện thoại gọi, mấy cô nhân viên tiếp khách thì bắt đầu luống cuống, dùng cái tốc độ nhanh nhất nhưng cẩn thận nhất để chuồn ra khỏi khu vực sảnh này, và người quản lý sảnh thì nở một nụ cười có thể gọi là "nghiêng nước nghiêng thành" đi đến hướng của Dương Dạ và Dương San.
"Đại thiếu gia, tiểu thư, tôi thật sự rất là vinh hạnh ... tổng giám đốc lập tức đến ngay, đến ngay!"
"Tôi gặp tổng giám đốc của các người làm gì?" Dương San dùng sức liếc nhìn tay quản lý sảnh này một cái : "Lập tức cho tôi một phòng, chúng tôi ở một chút rồi đi!"
"Vâng, vâng!" Gã quản lý sảnh này vẫn tiếp tục nở nụ cười tự cho là đẹp nhất của mình ra.
Vài giây sau, đám người Dương Dạ đã ở trong thang máy, và đi căn phòng tổng thống VIP nhất. Trước cửa phòng, ông tổng giám đốc của các khách sạn này đã đứng chờ từ hồi nào đến giờ rồi, thấy cả đám Dương Dạ đi đến, lập tức khom lưng cười chào đón : "Ai da, ai da! Đại thiếu gia! Tiểu thư! Nam Vinh tiểu thư! Thật không ngờ hôm nay lại đại giá quang lâm đến đây ...."
Dương San lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn ông tổng giám đốc này một cái, khiến ồ hôi lạnh trên đầu của ông ta lập tức chảy ra như suối, và miệng ngừng hoạt động ngay trong nháy mắt.
"Ông đi đi, chúng tôi ở một chút rồi đi!" Tiễn bá bước đến bên cạnh ông tổng giám đốc này, nhỏ giọng nói một câu.
Ông tổng giám đốc vội vàng gật đầu, rồi cung cúc lui ra, lúc Dương Dạ đi ngang qua, có đưa mắt nhìn ông ta một cái, và hắn thậm chí cảm thấy rằng hô hấp của ông ta dường như đã ngừng lại rồi.
Vào trong phòng, Dương Dạ nhìn Dương San, nhớ lại cảnh hồi nãy, thầm nghĩ : Cuối cùng cũng thấy được bộ dáng tiểu thư của em gái rồi, liếc một cái thôi đủ làm cho chym của một ông tổng giám đốc của một khách sạn năm sao teo lại như chó cụp đuôi vậy. Có tiền mà đến được trình độ này, quả thật đúng là ...