Từ chối lời mời mở tiệc tận tình của tổng giám đốc tập đoàn may mặc cùng với tổng giám đốc trung tâm thương mại, lúc trở về Dương gia đại trạch, Dương Dạ hoàn toàn giống như anh hùng chiến thắng trở về vậy, dọc đường đi được Dương San ca ngợi không hết lời, Quân Hinh thì không nói lời nào, chỉ chăm chú nắm lấy cánh tay của Dương Dạ, tựa đầu vào lòng ngực của vị hôn phu, làm ra bộ dáng ngọt ngào đến tận đầu khớp xương luôn.
Nửa đường trở về, Dương Dạ mang cả đám người đi ăn cá viên chiên ven đường, Dương San và Quân Hinh làm sao mà ăn mấy món như vậy bao giờ, đầu tiên là Quân Hinh nghiêm khắc ngăn lại, nói mấy cái thứ này không hợp vệ sinh, Dương Dạ cười hắc hắc nói, sơn hào hải vị các em đã ăn hết rồi, nhưng không biết rằng món ngon nhất lại đến từng những đầu đường ngõ phố của dân chúng như vậy.
Trong bàn ăn, hai vị tiểu thư ăn rất từ tốn, động tác nhẹ nhàng, tư thái thướt tha, chậm rãi hưởng thức đồ ăn, làm cho Dương Dạ lắc đầu không thôi, bắt đầu ra tay giáo dục, ăn ở chổ này, không ai chú ý đến dáng vẻ của hai em đâu! Quan trọng nhất là ăn ngon thôi! Dùng tay mà bốc ăn đi!
Vì thế, hai vị tiểu thư bắt đầu học theo động tác của Dương Dạ, dùng tay mà bốc ăn, lúc mới đầu còn cẩn thận vô cùng, nhíu mày nhăn mặt nữa chứ, nhưng mà chỉ sau ba mươi giây thì cái miệng liền đầy mỡ.
Dương Dạ cười hỏi : "Thế nào?"
Dương San và Quân Hinh chỉ lo cúi đầu mà ăn, hoàn toàn không còn chút phong phạm nào của thục nữ cả, tối đa là chỉ ngẩng đầu lên nhìn Dương Dạ cười một cái rồi thôi.
Trong lòng Dương Dạ rất đắc ý, trước đây làm sao mà dám nghĩ đến việc, mình có thể cùng với hai vị thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc "thông đồng làm bậy" như vậy chứ!
Lái xe Tiểu Tùng cũng được đặc cấp cho phép ngồi cùng bàn ăn với đại thiếu gia, tiểu thư và Nam Vinh tiểu thư, cũng không cần phải câu nệ nhiều nữa. Còn Tiễn bá tuy rằng lúc đầu có nói là không hợp quy định gì gì đó, nhưng cuối cùng không lay chuyển được đại thiếu gia, cho nên đành phải để cho Tiểu Tùng ngồi ăn, bất đắc dĩ nhìn ba vị tổ tông sống này "đạp hư" thân phận của mình.
.............................
Đêm khuya, Dương Dạ mang theo đoàn người trở về Dương gia đại trạch, biết được Dương Tự đã tỉnh rượu từ lâu, đang bất mãn chửi bậy ngoài sân, nói là đại ca và em gái không có tình cảm, tự nhiên bỏ hắn lại một mình mà đi chơi. Dương San vừa nghe Dương Tự tỉnh lại, hưng phấn lập tức tràn trề, vội vàng chạy đi tìm Dương Tự, kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho hắn nghe.
Mà ở trong đại sảnh, Quân Hinh cũng chạy đi lôi kéo Hiểu Hiểu đang liếc mắt đưa tình xa một giây như cách ba thu với Dương Dạ, kéo Hiểu Hiểu ngồi xuống nói về sự tích huy hoàng của đại thiếu gia ngày hôm nay.
Không cần phải nói, trong khoảng thời gian cực ngắn, hành động "vĩ đại" của Dương đại thiếu gia ngày hôm nay đã được truyền đi khắp Dương gia đại trạch, hơn nữa cứ mỗi lần qua miệng một người thì lại không ngừng thêm mắm thêm muối vào, chế biến xào nấu thêm, trên cơ bản đã được hình thành như thế này : Hôm nay đại thiếu gia mang theo Tiễn bá và tiểu thư đi cải trang vi hành, kiểm tra lâm thời sản nghiệp của Dương gia, và tại một cửa hàng bán quần áo cao cấp ở trung tâm thương mại, đã dạy dỗ ông quản lý tự cho là đúng, mang tính chất xã hội đen và đuổi việc ông quản lý bộ phận tiêu thụ không xứng đáng với công việc, nhưng trước khi để lộ thân phận đã một mình đại chiến với cả đội bảo vệ chuyên môn ỷ thế hiếp người, đánh gục đội trưởng bảo vệ ngay tại chổ giữa sự bao vây của rất đông bảo vệ hung hãn khác, cuối cùng phát biểu những lời diễn thuyết về , khiến ấy ngàn người ở đó cảm động đến nổi chảy nước mắt ròng ròng, và tiếng vỗ tay kéo dài hơn cả tiếng còn chưa dứt...
Tiễn bá đi tìm Khâu tổng quản và Thành bá, rồi kể lại câu chuyện chấn động của đại thiếu gia, cái này thật ra rất hợp quy tắc, chỉ cần lão gia Dương Chấn Quỳ không có ở nhà, thì nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, tất cả lão quản gia phải đi tìm đại thiếu gia để hỏi ý kiến, đây là lời căn dặn của lão gia, cũng là nguyên nhân khiến ấy lão quản gia của Dương gia càng thêm quan tâm đến đại thiếu gia.
Khâu tổng quản và Thành bá sau khi nghe Tiễn bá kể về chuyện của đại thiếu gia ngày hôm nay, liền giống như Tiễn bá lúc đầu vậy, bọn họ cảm thấy khiếp sợ, hòa lẫn với sự vui mừng và hài lòng, Dương đại thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh trong mắt bọn họ, lại tự nhiên có thể nói ra những lời cảm động lòng người như vậy. Đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mấy lão già này rồi.
"Đại thiếu gia, thật sự không nghĩ đến, cậu thật sự trở nên .... khiến ấy người chúng tôi không nhận ra được..." Thành bá kích động nói.
"Đại thiếu gia có thể nói ra những lời như vậy, chứng minh rằng cậu đã trưởng thành rồi. Vậy thành tạm thời không cần nhiều nữ hầu thiếp thân nữa đúng không?" Khâu tổng quản vẫn còn lo lắng việc Dương Dạ sẽ chiếm nhiều nữ hầu xinh đẹp làm của riêng.
"Đại thiếu gia, mấy lão già chúng tôi không phải là muốn làm mất hứng, nhưng chỉ là lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, giống như ngày hôm nay vậy, cậu đánh tên đội trưởng bảo vệ kia, nếu như đám người Thái tổng không chạy đến đúng lúc, vậy thì cậu ... Nếu cậu bị thương thì phải làm sao bây giờ?" Tiễn bá nói ra vấn đề khiến cho cả ba ông già lo lắng.
Dương Dạ có ấn tượng không tồi với ba ông già này, huống hồ, tuổi của ba người cũng đã lớn rồi, cần phải được tôn kính một chút. Lúc này cả đám người đang ngồi trong phòng nghỉ trên lầu hai của căn biệt thự chính, trong tình huống này, đại thiếu gia thì tùy ý ngồi dựa vào ghế sofa, còn Thành bá, Tiễn bá và Khâu tổng quản thì ngồi trước mặt Dương Dạ. Dương Dạ ngồi đối diện bọn họ, cúi đầu, thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười áy náy, nhỏ giọng nói:"Đã làm ọi người lo lắng, không sao cả, con cũng đã lớn rồi ...."
Loại tình huống như vậy từ trước đến giờ ba ông lão chưa từng thấy qua, trước đây mỗi khi đại thiếu gia gặp phải tình huống như vậy, tất nhiên là sẽ làm như không phải lỗi của mình, nhưng bây giờ nhìn thấy đại thiếu gia cung kính như vậy, ba lão quản gia không biết nên nói cái gì luôn.
Dương Dạ vốn chỉ muốn mượn tác dụng của rượu, muốn làm cho Quân Hinh và Dương San thưởng thức mùi vị người nghèo bị kẻ khác khinh thường, không ngờ rằng lại gây ồn ào lớn như vậy, lúc đó cái đầu nóng lên, chỉ muốn thưởng thụ cái cảm giác trả thù thôi. Căn bản là không ngờ rằng lại gây chuyện to như vậy, cái này đã nói lên việc hắn đánh giá thấp năng lực và thực lực của đại thiếu gia Dương thị gia tộc.
Lúc đối mặt với ba lão quản gia, Dương Dạ cảm thấy có chút hổ thẹn, vì hắn biết hắn đã khiến cho ba ông lo lắng, giống như lúc còn ở không gian cũ, khi còn bé làm ra một số chuyện, khiến cho Dương lão thái thái lo lắng vậy.
Trời đã khuya lắm rồi, đại thiếu gia, nhị thiếu gia và tiểu thư vẫn chưa ngủ, toàn bộ trên dưới Dương gia không ai dám đi nghỉ sớm cả. Dương Dạ vốn định nói những lời thoải mái với ba lão quản gia, xin lỗi vài tiếng, nhưng ba lão quản gia bị thái độ của đại thiếu gia làm cho cảm động, chưa kịp nói gì cả thì đã bị ba ông nói vài câu rồi khuyên đại thiếu gia đi nghỉ sớm đi, chú ý thân thể.
Vì vậy, Dương Dạ được Tiễn bá đưa thẳng lên tận phòng ngủ lần ba. Nhưng đang đi được nửa đường, Dương Dạ liền cảm thấy cổ tay trái của mình nóng rực lên, lúc mới đầu thì không lưu ý, nhưng cái cảm giác đau đớn này kéo dài không ngừng, cái bớt (xích ấn) ở tay càng lúc càng nóng hơn. Dương Dạ bỗng nhiên kinh hoảng nghĩ : Chẳng lẽ vực chủ tìm mình? Mơ hồ nhớ lại hình như đây là ám hiệu thì phải?
Nghĩ như vậy, Dương Dạ đi đến trước cửa phòng ngủ của mình xong liền xoay người lại nói với Tiễn bá : "Tiễn bá, ông cũng quay về nghỉ đi. Ngày hôm nay con tùy hứng đã làm cho ông vất vả rồi"
Tiễn bá gật đầu, hài lòng nói : "Đại thiếu gia, ha ha, từ khi cậu khách khí như vậy, trong khoảng thời gian này tôi vẫn còn chưa thích ứng lắm. Đi vào đi thôi, tôi phải nhìn thấy cậu nghỉ ngơi tôi mới yên tâm được"
Dương Dạ hơi do dự một chút, rồi làm bộ ngượng ngùng nói : "Cái này ... Tiễn bá, ngày hôm nay Quân Hinh ở phòng con ... cái này ... nàng ấy bây giờ ..."
"À à, tôi hiểu rồi hiểu rồi" Tiễn bá bừng tỉnh, lui ra phía sau một bước, nói : "Đại thiếu gia,chuyện này cậu cũng không thể quá độ được, chuyện này có thể liên quan đến ..."
Dương Dạ bước đến, ôm lấy Tiễn bá vào người, vừa cười vừa nói : "Được rồi được rồi, Tiễn bá, con biết rồi, ông cũng mau trở về nghỉ ngơi đi ..."
Tiễn bá quay đầu lại cười, sau đó chậm rãi đi về hướng phòng của mình, vừa đi vừa lắc đầu : "Haizzz ... thanh niên thanh niên, còn trẻ tuổi quá ... gấp quá .... lúc trước mình đâu có như vậy ..."
Dương Dạ nhìn bóng lưng của Tiễn bá rời đi, thở phào một hơi, thầm nghĩ : Mình gấp cái gì? Bây giờ mình nhìn thấy Quân Hinh muốn trốn còn không kịp nữa là! Nếu như có thể, mình tình nguyện mua một xe ngô (bắp) đưa cho Quân Hinh, tránh bị nàng ta dằn vặt mình.