Chúng ta tiếp tục thôi nào.
Cuối chương trước, Đông Thi đã sử dụng nụ cười tương đối mờ ám, nói cho Dương Dạ nghe một tin tức kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm ... Tây Thi thích hắn!
Dương Dạ thật sự giống như Từ Hải chết đứng ngay tại chiến trường, bị sét đánh xuống đứng đơ mặt ra đó, mắt thì trợn tròn, miệng thì há hốc, lổ mũi nở to ra, lưỡi chạy dài xuống đất, lời này với hắn mà nói đúng thật là giống như nhìn thấy vật thể bay không xác định xuất hiện hay là quái vật hồ Lóc Néc xuất hiện ngay trước mặt hắn vậy, bởi vì hắn đến nhà của Kế Nhiên lão sư vô số lần, từ xa lạ trở nên quen thuộc với Tây Thi và Trịnh Đán, rồi hai vị mỹ nữ cùng nói chuyện phiếm với hắn, gọi hắn là sư huynh, trong một loạt quá trình này, từ đầu đến cuối Dương Dạ không hề phát hiện ra Tây Thi có cảm giác gì với hắn cả, luôn xấu hổ khi gọi hắn là sư huynh, sau đó lại không nói gì cả, nhưng thật ra thì cũng có một điều lạ, chính là ánh mắt của Trịnh Đán khi nhìn Dương Dạ, con mắt này càng ngày càng mờ ám, càng ngày càng ướt át.
Từ đó về sau, ánh mắt và biểu tình của hai vị mỹ nữ này càng ngày càng chết người theo nhiều nghĩ, nhất là Tây Thi, cái loại quyến rũ do hồn nhiên mà thành, một nụ cười, một cú hờn dỗi, cũng đủ để cho Dương Dạ thức trắng miên man cả đêm, nhưng mà theo Dương Dạ thấy, cái này cũng chỉ là công hiệu của mị thuật do Kế Nhiên dạy dỗ mà thôi, tuyệt đối không phải là do Tây Thi có ám chỉ trong tình ý gì với mình cả.
Cho nên những lời do Đông Thi giả vờ thần bí nói ra này, cho dù có đánh sặc máu Dương Dạ cũng không tin, thậm chí là vô cùng nghi ngờ.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ... Ngươi nói cái gì? Tây Tây Tây Tây Tây ... Tây Thi thích ta?" Dương Dạ lắp bắp nói ra những lời này, hắn cảm thấy mình rốt cục không còn là mình nữa rồi : "Ngươi ngươi ngươi ngươi ... ngươi làm sao mà biết?"
"Phạm đại phu, có cần giật mình vậy hông, đây là chính miệng Tây Thi muội muội nói cho tao biết" Đông Thi giả vờ đá lông nheo một cái, một tên tỳ nữ ngoài cửa không cẩn thận nhìn thấy hành động này lập tức té xỉu ngay tại chổ.
"Nàng ... nàng ... nàng chính miệng nói ?" Sự kích động của Dương Dạ bắt đầu trổi dậy, cái cảm giác này giống như hồi trước, khi hắn cởi hết quần áo đứng trước mặt của Hiểu Hiểu vậy, cả người tự nhiên thấy nóng lên.
"Đương nhiên, Tây Thi muội muội lớn lên cùng ta, có cái gì cũng không dấu ta!" Đông Thi đắc ý ngưỡng cổ lên, nói : "Là lần trước khi Phạm đại phu mang ta đến gặp nàng, nàng ta đã lén nói cho ta biết ..."
............................
Được rồi, cắt đoạn này một chút, tiếp theo chúng ta tìm hiểu một chút về Tây Thi nhé, một tuyệt đại giai nhân như vậy, mỹ nữ hiếm thấy như thế, nếu như không nói một chút thì đúng là có lỗi với trời đất, có lỗi với quốc gia và có lỗi với bản thân lắm.
Tất cả mọi người đều biết, Tây Thi vốn tên là Thi Di Quang, sinh ra tại thôn Trữ La ở vùng Chiết Giang trong thời kỳ Xuân Thu - Chiến Quốc, thật ra hơn một tháng trước, khi Tây Thi đang giặt quần áo ven sông, thì bị chị em cùng thôn là Đông Thi chạy đến lôi kéo đăng ký tham gia vào hoạt động tuyển tú "Siêu cấp nữ tử", nàng ta hoàn toàn không biết là chuyện gì cả.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Tây Thi vẫn chưa hề rời khỏi thôn làng của mình lần nào cả, nàng ta thậm chí là đơn thuần hiền lành đến mức này nè : Bắt được một con muỗi, sợ con muỗi chết đói nên đã ném vào trong mùng của người khác, thấy con rệp sắp chết lạnh nên đã ném vào trong gáy của người khác ... Just kidding ... Lúc đầu ở trước bậc thang của đại điện vương phủ, có một thằng ngốc xông xáo đứng dậy khỏi cái bàn lao đến trước mặt nàng và nhìn nàng chằm chằm, Tây hi rất xấu hổ, nàng xấu hổ không phải bởi vì đối phương là người xa lạ, mà bởi vì người nam tử đối diện có tướng mạo thanh tú này đã tạo cho nàng một hảo cảm rất là khó hiểu, loại hảo cảm này đến từ trong ánh mắt của người nam tử đang nhìn nàng, cái ánh mắt này rất chân thành, không che giấu gì cả, nhìn một cách kinh ngạc, giống như ... giống như đang nhìn thấy một món bảo vật quý hiếm của thế gian vậy. Lúc đó Tây Thi đã không khống chế được nhịp tim của mình, vô số lần tự hỏi mình một câu rằng : Chẳng lẽ đây là tình yêu sét đánh cái đùng?
Mọi chuyện sau đó cũng không còn phức tạp nữa, khi nhìn thấy Câu Tiễn, Tây Thi liền biết đây chính là đại vương hiện nay, khi Câu Tiễn phái người mang nàng và người nữ tử kia vào tẩm cung, thì nàng cũng biết đại vương sẽ làm gì với mình, kế tiếp Tây Thi lại thấy được một cảnh tượng kinh người, người nam tử thanh tú họ Phạm kia không để ý đến tính mạng của mình, dám ngăn cản hành động của đại vương, và bảo vệ cho tấm thân thuần khiết của nàng và vị nữ tử kia.
Vì vậy, xuất phát từ hảo cảm không hiểu cùng với sự tin tưởng dành cho Phạm Lãi ... à, nói đúng hơn là dành cho Dương Dạ, hơn nữa có Đông Thi bên cạnh, Tây Thi thuận theo lời của Dương Dạ, đi đến chổ của Kế Nhiên ở, tuy rằng nàng cũng không biết mục đích ở đây của mình là gì, nhưng mà làm một nữ nhân, nàng tin vào trực giác của mình một cách mù quáng, trực giác nói cho nàng biết, người nam nhân kia tuyệt đối sẽ không gây thương tổn đến mình.
Sau khi đã ở trong nhà của Kế Nhiên một thời gian, Tây Thi liền dùng móng tay khắc năm chữ nhỏ trên tường cạnh giường của mình rằng : Chỉ yêu người xa lạ.
........................................
Trong lúc Tây Thi và Trịnh Đán học tập mị thuật tại nhà của Kế Nhiên lão sư, thì Dương Dạ, cũng chính là Phạm Lãi sư huynh trong mắt của Tây Thi, cứ một lần rồi lại một lần xuất hiện, đến thăm các nàng, và đã cho nàng một niềm vui sướng và chờ mong trong cuộc sống học tập khô khan và chán nản này.
Nhất là từ sau khi Tây Thi và Trịnh Đán chậm rãi hiểu chuyện thì cứ mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, Trịnh Đán tỷ tỷ không ngừng khen ngợi Dương Dạ trước mặt Tây Thi, nói người nam nhân này rất chính trực, rất cẩn thận, rất thiện lương và biết thương hương tiếc ngọc.
Tây Thi không rõ ràng, cho nên đã hỏi Trịnh Đán tỷ tỷ làm sao mà biết sư huynh là người như vậy?
Trong nụ cười tràn ngập hồi ức của Trịnh Đán, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói : "Lẽ nào ngươi không chú ý đến? Kế Nhiên lão sư của chúng ta là một lão sắc quỷ, bình thường hay ăn đậu hũ của chúng ta thông qua việc dạy học, mà mỗi lần sư huynh nhìn thấy, đều nghĩ biện pháp ngăn cản Kế Nhiên, bảo vệ chúng ta"
Tây Thi thấy Trịnh Đán nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy ước mơ và thương nhớ, nghe nàng ta khen Dương Dạ như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng cũng rất vui vẻ khi nghe Trịnh Đán khen Dương Dạ, nàng càng ngày càng cảm thấy may mắn vì mình đã không chọn lầm nam nhân.
Vì vậy, mỗi lần Dương Dạ mang Đông Thi đến chổ của Kế Nhiên, thì Tây Thi luôn lén kéo Đông Thi qua một bên để nói nhỏ.
"Tỷ ở đó thế nào? Sư huynh đối xử với tỷ ra sao?" Tây Thi vừa kéo tay Đông Thi vừa hỏi.
"Tốt! Muội không phát hiện ra vóc người của ta càng ngày càng tốt sao? Bây giờ ngực đã là 36E rồi, còn lớn hơn một vòng so với trước đó!" Đông Thi đưa tay cầm nắn hai cục ... cục ... cục ... cục gì mà ngay cả bản thân dịch giả cũng không biết nữa, vừa khoe khoang.
" .... Ừ, tốt, nhìn tỷ hài lòng như vậy, ta cũng yên tâm" Tây Thi len lén liếc nhìn Dương Dạ đang đứng nói chuyện phiếm ngoài cửa với Kế Nhiên lão sư, nhỏ giọng nói một câu với Đông Thi : "Ta nghĩ con người của sư huynh thật sự không tồi, đối với tỷ cũng tốt, mà đối với ta và Trịnh Đán tỷ tỷ cũng tốt ..."
"Người thì tốt, nhưng dù sao tốt lắm cũng chỉ là một đại phu thôi, đại phu và đại vương hơn kém nhau không chỉ một chữ đâu!" Đông Thi nhẹ nhàng lắc đầu, vui vẻ nói : "Muội thích hắn ta, ta không cãi với muội, nhưng ta thích làm vương phi cơ!"
"Ai nói ta thích hắn!" Tây Thi đỏ mặt, nhưng không che giấu được sự vui sướng trong con mắt khi nhìn về Đông Thi.
"Không thích hắn thì sao muội lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!" Đông Thi cười híp mắt, làm bộ như biết hết tất cả rồi.
"Muội chỉ là ... muội chỉ là ... chỉ là ... chỉ là nghĩ hắn không tồi thôi, có đôi khi, có đôi khi mấy ngày sư huynh không đến đây, muội có chút nhớ ..." Cái lổ tai của Tây Thi đã đỏ lên, hoảng loạn giải thích.
"Đấy là thích đấy!" Đông Thi làm ra vẻ người từng trải, nói : "Nhắc lại mới nhớ, nhi tử của nhà quả phụ đầu thôn cũng hay như vậy với ta, mấy ngài không gặp ta mà đã nhớ rồi, phải đến tìm ta ..."
"Đông Thi tỷ tỷ, nhi tử của nhà quả phụ ấy bình thường tìm tỷ, không phải là do tỷ thiếu tiền của hắn sao?" Tây Thi trừng mắt lên hỏi.
" ... Khụ khụ ... không nói cái này nữa" Đông Thi xấu hổ ho khan vài tiếng, sau đó đứng lên, nhẹ nhàng dậm chân, đi đến trước một cái gương đồng trong phòng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của mình, cảm thán : "Phạm đại phu quả thật không tồi, đáng tiếc quá muội muội, chúng ta thân là nữ nhân của đại vương, làm sao có biện pháp tuyển chọn người nam nhân mình thích chứ ..."
Lời còn chưa dứt, gương đồng trước mặt vỡ vụn ngay tại chổ vì không chịu nổi ...
.....................................
Thôi, chúng ta không nói về chuyện xưa nữa, tiếp tục quay lại hiện trường cũ, nơi Đông Thi đang nói chuyện với Dương Dạ ... 1 ... 2 ... 3 ... diễn ...
"Là như thế sao?" Dương Dạ kinh ngạc, vui sướng hỏi.
"Đúng vậy, là Tây Thi muội muội chính miệng nói mà, Phạm đại phu, người làm sư huynh, mà sư muội thầm mến mình cũng không biết" Đông Thi cười "Quyến Rũ", đưa ngón tay đầy mỡ của mình làm ra vẻ khiêu khích, đưa vào miệng mút mút vài cái.
"Rầm ..." Một tiếng, một tên thị vệ xui xẻo không cẩn thận nhìn thấy cảnh này, ngã gục ngay xuống đất trước khi kịp kêu lên một tiếng.
Dương Dạ cũng run cả người lên, thật ra thì vừa rồi hắn muốn bước lại nắm lấy hai tay của Đông Thi, nhưng mà bây giờ thì cái ý niệm đó đã tan thành mây khói trong khoảng không phẩy không không không không một giây, xúc động hiện tại của hắn bây giờ chính là nhanh chóng trở về chổ của Kế Nhiên lão sư, đi gặp Tây Thi, nếu hôm nay đã có tình chàng ý thiếp rồi, vậy thì Dương Dạ cũng muốn thông báo chân tình không thể kìm chế của mình ra luôn.
Khi Dương Dạ chắp tay lui ra cửa phòng, chuẩn bị cáo từ, thì Đông Thi bước ra, tiếp tục uốn người làm ra hình chữ "S", dựa vào khuông cửa, đá lông nheo hai mắt, kiều mị hô với Dương Dạ : "Phạm đại nhân, tiểu nữ tử cũng nguyện ý nghe người tâm sự bất kỳ điều gì, nếu như không phải bởi vì ta là nữ nhân của đại vương, thì ta cũng muốn Phạm đại phu là ý lang quân của ta!"
Những tiếng "rầm rầm" vang lên không dứt, toàn bộ bảy tám tên thị vệ cùng với tỳ nữ đã bị chấn động ngã xuống đất, Dương Dạ cũng bị một chiêu của Đông Thi là cho chấn thương bay gục xuống đất, nhưng dựa vào ý chí kiên cường cùng phẩm chất tốt đẹp, cho nên hắn đã cố gắng lết dậy, bò ra khỏi cửa.