Bởi vì lo lắng truy binh của Việt quốc lại đuổi đến, và lại sợ thị vệ huynh đệ hoảng sợ vì xuyên qua không gian ngay trước mắt họ, vì vậy sau khi xác định vết thương của thống lĩnh thị vệ không có vấn đề gì, Dương Dạ chào tạm biệt các huynh đệ thị vệ trong nước mắt, mang theo Tây Thi và Trịnh Đán lên một chiến mãn, rồi chạy về nơi xa xa.
Trước khi đi, người thống lĩnh thị vệ kia được thủ hạ nâng dậy, Dương Dạ đi đến ôm hắn cùng với những người khác một cái, bản thân Dương Dạ là một người rất trọng tình cảm, cho nên tuy rằng thời gian kết bạn với những người này không tính là lâu, nhưng vô cùng cảm động vì tình nghĩa huynh đệ thân như ruột thịt này.
"Các ngươi trở về ăn nói với đại vương thế nào?" Dương Dạ hỏi một câu.
"Nhất định phải có cái để nói, cho nên mọi người đều làm mình bị thương, sau đó nói rằng không phải là đối thủ của Phạm Lãi" Thống lĩnh thị vệ khẽ cười, một tay ôm lấy vết thương : "Huống hồ, đại vương đã nghe những tên nằm vùng tại Ngô quốc nói về sự lợi hại của Phạm huynh, cho nên cũng không khó giải thích"
"Cái này ...." Dương Dạ nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người đều đang chảy máu, trong mũi cảm thấy chua xót : "Chuyện lần này, thật sự rất cảm ơn chư vị huynh đệ"
"Là huynh đệ, không cần nhiều lời!" Xung quanh, hơn trăm người thị vệ cùng hô lên một câu.
"Hảo! Các huynh đệ, ta nhất định sẽ quay về tìm các ngươi! Chúng ta lại cùng nhau ăn thịt uống rượu!" Dương Dạ chắp tay, hai mắt đỏ lên, vội vàng xoay người lên ngựa, mang Tây Thi và Trịnh Đán rời đi.
Phía sau, hơn một trăm thị về đứng nhìn Dương Dạ rời đi, giơ giơ tay lên chào, cùng nhau hát vang : "Tình và nghĩa ... trị thiên kim ..."
............................
Cỡi ngựa một hồi, thấy phía sau không còn bóng thị vệ nào nữa, Dương Dạ níu dây cương lại, xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng đỡ lấy Tây Thi và Trịnh Đán xuống luôn.
"Sư huynh, không ngờ huynh và bọn thị vệ vương cung lại thân như huynh đệ vậy" Trịnh Đán vừa xuống ngựa, hai mắt tỏ sáng, cái nhìn về Dương Dạ càng thêm ẩn tình đưa tình.
"Từ trước đến giờ ta luôn không thích phân cao thấp rõ ràng, bởi vì ta bước ra từ một tên nghèo hèn mà" Dương Dạ thu dây cương lại.
"Sư huynh, ta không rõ, nếu Việt vương đã thả chúng ta đi rồi, cớ sao lại đổi ý, phái người truy sát chúng ta?" Tây Thi nhìn thấy chút máu trên người của Dương Dạ, có chút hoảng hốt.
"Ha ha, ta đã đoán rằng hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta, lúc đó hắn ta để chúng ta đi, cũng bởi vì bên cạnh có nhiều đại thần tướng sĩ, hắn muốn biểu hiện ra lòng dạ vương giả cùng với khí phách trước mặt những người đó. Nói cho hai muội biết, tên Văn Chủng kia, sẽ không sống được lâu đâu" Dương Dạ cười cười, cất dây cương vào, rồi dùng sức vỗ một cái vào mông ngựa, con ngựa nhẹ nhàng hí lên một tiếng, rồi cất bước chạy đi.
Tây Thi và Trịnh Đán đang suy nghĩ về điều này, bỗng nhiên thấy hành động này của Dương Dạ, đều ngây ngẩn cả người, Tây Thi vội hỏi : "Sư huynh! Sao huynh lại đuổi ngựa đi? Chẳng lẽ chúng ta phải đi bộ đến nhà huynh sao?"
"Đi bộ? Còn đi cái gì? Ở chổ này nè!" Dương Dạ cười.
"Chổ này?" Tây Thi và Trịnh Đán mở to mắt ra nhìn bốn phía xung quanh, một mảnh trống trải, làm gì có nhà cửa chứ? Tại sao đây lại là nhà của sư huynh?
Dương Dạ cười, dựa theo lời dặn của Dương lão thái thái, tay phải nắm lấy tay trái, âm thầm dùng chút lực, không cần xắn cổ tay áo lên thì Dương Dạ cũng có thể cảm giác được, xích ấn trên cổ tay trái đã bắt đầu lan ra. Chỉ một thoáng sau, trước mặt của Dương Dạ, Tây Thi và Trịnh Đán ba người, ở một mảnh đất trống, lập tức lóe lên một cái gương nước trong như mặt băng, nhưng bên trong gương không có bóng người, mặt gương thì lăn tăn gợn sóng.
"Sư huynh!" Tây Thi và Trịnh Đán đều hoảng hồn, kinh hoàng trốn phía sau Dương Dạ, đưa tay chỉ vào cái mặt gương đang gợn sóng kia.
"Ha ha, đừng sợ, đây là cửa về!" Dương Dạ cười, hưng phấn nói. Cảm xúc dâng trào lên, kéo tay hai vị mỹ nữ, lớn tiếng nói :"Đi! Chúng ta về nhà thôi!"
.......................................
... Xuyên qua mặt gương, Tây Thi và Trịnh Đán giống như mê man vậy, chăm chăm nhắm mắt lại, và túm chặt hai bên tay của Dương Dạ. Lúc này, nước đã biến đổi, trở thành một màu xanh lá, Dương lão thái thái mặc bộ đồ màu hồng, mỉm cười đứng trước mặt Dương Dạ, nhìn Tây Thi, lại nhìn Trịnh Đán, giọng nói hàm chứa ý cười : "Dạ tư, con đúng là có thủ đoạn, có may mắn!"
"Lão thái thái, bà lại cười con!" Dương Dạ nói như vậy, nhưng trong lòng đang đắc ý : "Đây là đâu? Sao mỗi lần con đến nó lại khác?"
"Haha, những chổ mà con đến trước đây, đều là khoảng trống giữa các không gian, lần này do vực chủ rất vui vì thành tích của con, lần sau nếu có nhiệm vụ nữa, ta sẽ dẫn con đến không gian của lịch sử" Dương lão thái thái cười, chỉ vào cánh cửa sau lưng Dương Dạ : "Thế nào? Dạ tử, không vội trở về sao?"
Dương Dạ quay đầu lại nhìn, rồi cười cười nói : "Lão thái thái, nhiệm vụ lần này hoàn thành, chẳng lẽ không có ngày nghỉ sao? Con sắp có nhiệm vụ nữa à? Vực chủ chỉ có một mình con làm tu sĩ thôi sao?"
"Không nhanh vậy đâu, nhưng có chuyện sẽ tìm con" Dương lão thái thái đi đến gần : "Dạ tử, điều bây giờ con cần làm chính là, những gì vực chủ đã nói với con, tìm tu sĩ Cốt tộc trong không gian của con. Tìm được hắn, sau này con sẽ hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn"
"Ha ha, nói đơn giản, sao nghe dễ quá đi" Dương Dạ cười khổ : "Vực chủ còn nói là chấp hành nhiệm vụ không hề nguy hiểm, lần này con đã trải qua không ít chuyện rồi"
Dương lão thái thái nhìn Dương Dạ, ánh mắt hòa ái, yêu thương, vươn tay sờ soạng mặt của hắn : "Dạ tử, con đừng hận ta là tốt rồi, ta cũng không muốn con trải qua những chuyện này, có rất nhiều chuyện khó khăn còn ở phía sau, chỉ là con đã sớm được chọn là tu sĩ Quỷ tộc ... "
"Được rồi, được rồi, lão thái thái, bây giờ con thật sự không có hận bà mà" Dương Dạ cười, chớp mắt như một đứa con nít : "Cho dù lúc đầu bà biết thân phận của con nên cứu dưỡng con, nhưng dù sao cũng là bà đã nuôi con lớn, bà là người thân duy nhất ở trong lòng của con"
Dương lão thái thái gật đầu, vẻ mặt đầy cảm động và vui mừng.
"Hơn nữa, bây giờ con rất khoái! Có thể nhìn thấy nhân vật lịch sử, còn có thể sống cuộc sống của dại thiếu gia, hơn nữa còn có lực lượng và công phu, lần này con còn được hưởng thức cảm giác làm đại hiệp nữa ..." Dương Dạ nói đến đây, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, mở to mắt ra hỏi một câu : "A? Lão thái thái! Những năng lực này của con, khi con trở lại cái không gian hiện tại, thì có thể sử dụng được không?"
Dương lão thái thái sửng sốt một chút, do dự, nhẹ nhàng nói : "Bình thường thì không thể, nhưng mà bây giờ ta là người phụ trách thu hồi năng lực của con, coi như là quản lý của con, ta sẽ không thu lại ... Nhưng mà, Dạ tử, con mang năng lực trở về, ngàn vạn lần đừng gây phiền phức cho ta ..."
Dương Dạ hoàn toàn vui mừng, nghiêm túc nói : "Tuyệt đối không đâu! Lão thái thái yên tâm!"
Đây là minh chứng cho tình bà cháu, theo Dương lão thái thái thấy, Dương Dạ chính là cháu của bà, tuy rằng bây giờ thân phận không giống nhau, nhưng mà tình cảm tâm tính ấy vẫn không thay đổi.
"Ha ha ha, lúc này con thật sự có thể làm đại hiệp rồi, có nhiều năng lực như vậy, con có thể cống hiến cho hòa bình thế giới" Dương Dạ giơ tay lên nói : "Làm đại hiệp giúp kẻ yếu trừ bạo ..." Nhưng đang giơ tay lên, thì Dương Dạ bỗng nghĩ đến cái gì đó nữa, nhìn từ trên xuống dưới một lần, chợt giật mình nói : "Trời đất! Kiếm của con đâu? Tiêu .... tiêu rồi ... khẳng định là rơi vào tay của thống lĩnh thị vệ rời ..."
Dương lão thái thái nhìn Dương Dạ đang lẩm bẩm một mình, đi tới vỗ đầu của hắn : "Bây giờ có hai chuyện con cần phải nhớ kỹ, thứ nhất là không được nói cho người ta biết về năng lực sử dụng không gian của con, nếu như gặp phải tai họa gì, ta sẽ lập tức thu hồi năng lực!" Dương lão thái thái nói đến đây, thấy Dương Dạ vẫn còn đang ủ rũ, ảo não một mình, liền nói thêm : "Nghe rõ đây! Thứ hai, làm tu sĩ, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về, thì sẽ có một khoảng thời gian không sử dụng được năng lực, cho dù ta không thu năng lực của con về, thì con cũng sẽ giống như người bình thường một khoảng thời gian, con có nhớ kỹ không?"
"Không phải chứ? Vậy cái này cần bao lâu?" Dương Dạ nghe Dương lão thái thái nói xong, liền kinh ngạc và buồn bực.
"Cái này thì tùy theo thời gian hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng không có biện pháp" Biểu tình của Dương lão thái thái trở nên nghiêm túc : "Dạ tử, nhớ kỹ, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều!"
"Biết rồi lão thái thái! Nhưng mà con còn một chuyện cần phải cầu bà!" Dương Dạ đáp ứng, nhưng trên mặt đầy lo lắng : "Bà có thể mang con trở về vài phút, để con đi lấy thanh kiếm đó không, con rất là thích!"
"Con đi nhanh cho ta nhờ!" Dương lão thái thái nghe xong, lập tức nổi giận, giơ chân lên đạp Dương Dạ một cái, làm cho hắn lọt qua cánh cửa không gian.
Dương Dạ túm lấy Tây Thi và Trịnh Đán, trong giây phút cuối cùng còn quay đầu lại hô lớn với Dương lão thái thái : "Lão thái thái, bà hành thích nhân vật chính! Chương sau sẽ không cho bà xuất hiện đâu ..."