Ý Râm Vạn Tuế


Thật ra thì trong những ngày Dương Dạ biến mất, Hiểu Hiểu cứ như là tượng đá đã mất hồn vậy, cả ngày cứ cảm thấy trống trải vắng vẻ, mặc kệ Ôn Nhu luôn chê cười mình luôn, nói là mình thương đại thiếu gia rồi. Hiểu Hiểu cũng không phản bác, trong lòng nàng rất rõ cảm giác của mình đối với đại thiếu gia, hơn nữa cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, khi mà Dương Dạ đi mà không nói, Hiểu Hiểu bắt đầu hiểu rõ : Thứ đau khổ nhất trên đời này không phải là em đứng trước mặt anh, nhưng anh lại không hề yêu em, mà chính là hai người yêu nhau nhưng không thể ở cùng nhau được.
Hiểu Hiểu không biết đại thiếu gia đi đâu, cũng không biết là khi nào trở về, điều nàng có thể làm, chính là thường xuyên lui tới, rửa các loại vật dụng, đến phòng ngủ của Dương Dạ thu dọn một phen. Sau đó quay về giường hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào của hai người, rồi lại buồn bã đi làm chuyện khác.
Ngày hôm nay cũng vậy, Hiểu Hiểu cũng giống như mọi khi, đi đến phòng ngủ của Dương Dạ để dọn dẹn, nhưng mà bỗng nhiên nàng nhìn thấy được người mà nàng ngày nhớ đêm mong ngay tại hành lang, và đang đứng nói chuyện với Tiễn bá ngay trước cửa phòng! Trong nháy mắt, muôn vàn tưởng niệm, tất cả ủy khuất liền nảy lên trong lòng, tuy rằng chỉ mới có vài ngày, nhưng mà trong lòng Hiểu Hiểu giống như là đã lâu, lâu lắm rồi không được gặp đại thiếu gia vậy. Ức chế không nhịn được, vọt qua, vừa khóc vừa nhào vào trong lòng của Dương Dạ.
Dương Dạ ôm lấy Hiểu Hiểu, trong lòng cũng rất cảm động và kinh ngạc, trong cảm giác của hắn thì đã một năm rồi hắn không được gặp lại Hiểu Hiểu, ở nước Việt và nước Ngô, vừa khó chịu là ở không quen, hắn không ngừng nhớ lại sự chăm sóc dịu dàng của Hiểu Hiểu. Bây giờ Hiểu Hiểu ngã vào trong lòng, Dương Dạ bỗng cảm thấy xúc động biết bao, vừa ôm, vừa nâng mặt của Hiểu Hiểu lên, hôn lên môi nàng, má của nàng, trán của nàng, lổ tai của nàng và khuôn mặt của nàng.
Rốt cục, môi của hai người lại kết hợp với nhau. Một nụ hôn phải nói rằng rất rực cháy, Hiểu Hiểu vừa hôn Dương Dạ kịch liệt, vừa giơ nắm tay, mang theo tất cả ủy khuất vô hạn và tức giận, đánh lên người Dương Dạ. Giờ phút này, nàng hoàn toàn quên mất thân phận của mình và Dương Dạ, hoàn toàn biến thành một cô gái thanh xuân đang chìm đắm trong sự vui sướng của tình yêu và đang oán giận người yêu của mình.
Tiễn bá đứng bên cạnh trợn tròn mắt ra, nhìn hai người đang nhiệt tình hôn nhau, bởi vì hai người đứng quá gần, cho nên Tiễn bá thậm chí có thể nghe thấy rõ những âm thanh phát ra từ nụ hôn nồng nàn ấy, cái âm thanh này, giống như là ... là mới vừa bị lún chân vào bùn vậy, như sau đó được rút ra rất nhanh ... ( Trừu tượng quá ... )
Một nụ hôn dài đăng đẳng, làm cho Tiễn bá nhìn đến mỏi cổ, hai mắt ngây dại ra, thì lúc này Dương Dạ và Hiểu Hiểu mới chịu lưu luyến buông nhau ra, Hiểu Hiểu nhìn thấy Tiễn bá bên cạnh, thoáng cái đã tỉnh táo lại, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, lấy tay nhẹ nhàng lau lau miệng, và đứng một bên không biết nên làm sao.
"Cái này ... Tiễn bá, ông đi nói với cha của con một tiếng, nói là con đã về rồi, muốn gặp cha" Dương Dạ cũng cảm thấy xấu hổ, lau lau hỗn hợp nước miếng trên môi, cười nói với Tiễn bá.
"Ơ? A, tôi đi ngay!" Tiễn bá còn đang sửng sờ, nghe Dương Dạ nói vậy, hồi hồn lại, biểu tình có vẻ ngây ngốc, nhìn Dương Dạ, lại nhìn Hiểu Hiểu, sau đó xoay người đi.
Tiễn bá vừa mới đi xong, Dương Dạ lại ôm lấy Hiểu Hiểu một lần nữa, nhưng mà lần này thì Hiểu Hiểu đã hơi giãy dụa, làm nũng trong lòng Dương Dạ, trách cứ : "Không được, đây là hành lang ..."
" Hiểu Hiểu, anh thật sự rất nhớ em"
"Nhớ em thật sao?" Hiểu Hiểu vừa nghe thấy Dương Dạ nói vậy, thân thể liền mềm ra, nhẹ nhàng làm nũng hỏi một câu.
"Đâu chỉ là thật? Anh còn rất muốn em" Dương Dạ ôm lấy Hiểu Hiểu, và bàn tay bắt đầu những động tác không thành thật.
Thật ra thì Hiểu Hiểu cũng muốn Dương Dạ, cái này chắc hẳn phải bao quát tất cả mọi phương diện rồi, từ sau khi trải qua việc gần gũi da thịt xong, Hiểu Hiểu dần phát hiện ra mình thật sự bắt đầu cần loại cảm xúc này, thậm chí là trong đêm khuya yên tĩnh, sau khi Ôn Nhu đã ngủ, Hiểu Hiểu rãnh rỗi lại tự sờ lấy mình, cái này cũng rất là bình thường thôi. Cho nên bị Dương Dạ khiêu khích như vậy, Hiểu Hiểu cũng không thể khống chế được cảm giác ướt át bên dưới, nhưng bởi vì sợ thất thố, cho nên Hiểu Hiểu đành phải ngăn cản lại : "Đại thiếu gia ... đừng ... Hiểu Hiểu ... tối nay sẽ đến ... được không ..."
"Tốt! Nhưng mà, tối nay ... sợ là không được" Dương Dạ hưng phấn, bỗng chợt nhớ đến Tây Thi và Trịnh Đán trong phòng, thầm nghĩ rằng người ta vừa đến cũng không thể bỏ mặc người ta được, ít nhất là cần phải thích ứng hoàn cảnh một chút. Hiểu Hiểu? Còn nhiều thời gian mà.
Hiểu Hiểu vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Dạ, từ khi hai người chơi trò vận động pít tông đến giờ, mỗi lần đều là do đại thiếu gia dây dưa không dứt, mà hôm nay lại tự nhiên nói không được?
Dương Dạ nhìn ra sự kinh ngạc của Hiểu Hiểu, cười cười sờ đầu nàng, nói : "Hiểu Hiểu, anh có mang về cho em hai em gái, một lát em dẫn hai nàng đi tìm Khâu tổng quản, giúp hai nàng tắm rửa thay quần áo, người ta đường xa đến đây, em đừng có ăn hiếp người ta đó nha"
Hiểu Hiểu vừa nghe thấy Dương Dạ nói ra ba chữ "hai em gái", trong lòng liền cảm thấy mất mát, tuy rằng không được thoải mái, nhưng mà nàng đã sớm hiểu rõ, đại thiếu gia sẽ không thuộc về một mình mình, mình có thể ở bên cạnh anh ấy cũng là một hạnh phúc rồi. Cho nên ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng hỏi một câu : "Hai nàng ở đâu?"
Dương Dạ thật ra vẫn còn đang lo Hiểu Hiểu sẽ không vui, đây là tâm lý đàn ông rất bình thường. Nhưng mà thấy phản ứng của Hiểu Hiểu bình tĩnh như vậy, Dương Dạ cũng mừng rỡ, kéo tay Hiểu Hiểu nói : "Đang ở trong phòng ngủ của anh, anh dẫn em vào làm quen một chút"
.......................................
Tây Thi và Trịnh Đán ở trong phòng của Dương Dạ, khi thấy Dương Dạ cùng Tiễn bá đi ra ngoài, hai người không dám có một cử động nhỏ nào cả, đứng yên tại chổ, theo hai nàng thấy, xung quanh đều rất xa lạ, quả thật rất cổ quái! Trong phòng ngủ của Dương Dạ có mấy thứ cao cao, tròn tròn, méo méo, vuông vuông, rất cổ điển, cũng rất hiện đại, và rất trừu tượng, rất dã thú, rất chô cô la te, rất ... Nói chung là những thứ mà Tây Thi và Trịnh Đán đều không nhận ra, chỉ trừng to mắt, nhìn xung quanh bằng một cặp mắt kinh ngạc.
"Tỷ tỷ, ở đây là nhà của sư huynh sao? Tại sao không có chút nào giống với chúng ta" Tây Thi cực kỳ tò mò, không nhịn được bước lại vài bước, đưa mắt ra nhìn, quan sát cái bồn tắm của Dương Dạ : "Nhìn xem, trong này có hồ nước nè! Nhưng hình như không có cá ..."
Trịnh Đán bước lại, sờ đầu của Tây Thi, nói : "Muội muội, mặc kệ sư huynh rốt cục thế nào, nhưng mà hắn không phải người xấu, chúng ta nên tin tưởng hắn!"
"Dạ, ta tin tưởng sư huynh!" Tây Thi gật đầu chăm chú.
Trịnh Đán quay đầu lại nhìn về hướng cánh cửa phòng, đổi giọng, nhỏ tiếng nói : "Muội muội, nói thật cho ta biết, có phải muội và sư huynh đã ..."
Tây Thi nghe xong, sửng sốt một chút, lập tức có phản ứng, mặt đỏ lên đến cổ, không dám đối diện với Trịnh Đán nữa, khép mặt lại nhẹ nhàng gật đầu.
"Ai ... nói thật nha, muội muội, ta nghĩ sư huynh, hình như thích muội nhiều hơn" Trịnh Đán thở dài một cách thương cảm.
"Nào có!" Tây Thi vội vàng giải thích : "Sư huynh cũng rất thích tỷ tỷ mà!"
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng hô "Đại thiếu gia", Tây Thi và Trịnh Đán đồng thời nhìn thoáng ra ngoài cửa, lại nhìn nhau, và đồng thời bước lại cạnh cánh cửa.
Đi đến bên cạnh, hai người không biết mở cái cửa này thế nào, nhưng mà trên cánh cửa phòng ngủ này được gắn một cái cửa sổ nhỏ hình mặt trăng, có thể nhìn từ bên trong ra ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn vào trong. Tây Thi và Trịnh Đán lục lọi nửa ngày, vô ý phát hiện ra cái cửa sổ nhỏ này, liền nhìn xuyên qua cửa sổ và nhìn ra ngoia2.
Và trong thời gian này thì Dương Dạ và Hiểu Hiểu vẫn còn đang nhiệt tình hôn nhau, Tây Thi và Trịnh Đán thấy thế, đều xấu hổ để đỏ cả mặt nhỏ, thu hồi ánh mắt lại, nhìn nhau, và không nói gì cả.
"Tỷ tỷ, sư huynh ... quả nhiên có nhiều vợ" Trong ngực Tây Thi có chút khó chịu, nhưng mà thời đại sinh hoạt khác nhau, cho nên loại con gái như Tây Thi và Trịnh Đán, cũng cảm thấy bình thường về việc chồng của mình có nhiều vợ, cho nên cũng không có đau lòng hay phẫn nộ như con gái hiện đại.
"Không có gì, muội muội, nếu hai ta đã theo sư huynh đến đây, thì cũng là người của hắn" Trịnh Đán thở dài, đưa tay vuốt mặt của Tây Thi : "Kỳ thật, làm nữ nhân rất đơn giản, chỉ cần nam nhân tốt, thì chúng ta làm cái gì cũng được ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui