Ngày thứ hai, lúc cả nhà cùng ăn sáng, tuy rằng Dương Chấn Quỳ vẫn còn đau đầu vì hôm qua quá chén, nhưng vẫn chưa giảm hăng hái, vẻ mặt vẫn rất hưng phấn. Dương Tự vẫn giống như tối hôm qua, nhìn chằm chằm vào Trịnh Đán, cầm muỗi múc cháo nhưng khi muỗi đến miệng thì cháo đi đâu hết rồi.
Tinh Tinh vẫn ăn mặc mộc mạc như trước, lặng lẽ ngồi bên cạnh Dương Chấn Quỳ ăn cháo, Dương Dạ thấy Tây Thi và Trịnh Đán có vẻ không quen, cho nên đã kêu Hiểu Hiểu và Ôn Nhu mang Tây Thi và Trịnh Đán trở về phòng của mình, còn bản thân hắn thì ngồi bên cạnh Dương Chấn Quỳ, vừa cười cười nói chuyện với Tinh Tinh, vừa ăn cháo của mình.
Đang ăn nửa chừng thì Dương Chấn Quỳ đột nhiên đưa tay vỗ vai của Dương Dạ, cười tủm tỉm làm cho Dương Dạ cảm thấy hơi hoảng.
"Tiểu Vãn nhi, con thật sự đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, rất giống một người đàn ông ..."
"Được rồi, được rồi!" Dương Dạ vội vàng cắt lời của ba : "Ba, đừng khen nữa, con sợ, muốn gì cứ nói thẳng!"
Dương Chấn Quỳ vui vẻ, nghĩ rằng Dương Dạ đúng là có hiểu biết, bây giờ nhìn Dương Dạ thế nào cũng thấy thằng con này rất ngoan, rất giỏi, rất tốt : "Tiểu Vãn nhi, ba muốn con hôm nay ... cùng Tinh Tinh ra ngoài một chút!"
"Phụt!"
"Phụt!"
Dương Chấn Quỳ vừa nói ra những lời này thì khuôn mặt lập tức bị cháo hoa tấn công hai bên, Dương Dạ và Tinh Tinh đều giật mình đến nổi phun hết cháo trong miệng ra lên mặt ông.
"Chấn Quỳ, anh nói là ..." Tinh Tinh sợ hãi nói.
"Ba, ba nói giỡn hả?" Dương Dạ cũng có chút bất ngờ.
Dương Chấn Quỳ vỗ vỗ cánh tay của Tinh Tinh đang nắm chặt lấy mình, quay đầu lại nói nhỏ với Dương Dạ : "Tiểu Vãn nhi, con nghe lời ba! Con và Tinh Tinh bế tắc lâu như vậy, bây giờ có thể hòa hảo, ba thu xếp như vậy, cũng là vì muốn cho hai người có cơ hội hiểu nhau hơn!" Nói xong, không đợi Dương Dạ abc gì, liền quay đầu nói với Tinh Tinh : "Tinh Tinh à, em trở về chổ cũ dọn đồ một chút, để Tiểu Vãn nhi cùng đi với em"
"Chấn Quỳ, cái này ..." Tinh Tinh muốn nói lại thôi, và khi nhìn qua Dương Dạ thì có vẻ khiếp đảm.
Dương Dạ thật ra cũng không muốn đi, dù sao thì mình cũng mới về nhà, mà Tây Thi cùng Trịnh Đán ở đây không quen, cần phải chăm sóc nữa, ngoài ra mình và chị Tinh Tinh này chỉ mới quen nhau thôi, tuy rằng không có ấn tượng xấu về Tinh Tinh, nhưng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
" Dương Tự! Dương Tự! Một lát em đi với chị Tinh Tinh dọn đồ!" Dương Dạ xoay người lại, quát với Dương Tự đang ngồi bên cạnh.
Dương Tự đang cắn cái muỗi của mình, ngơ ngác nhìn Trịnh Đán đi ra ngoài, đúng nghĩa của một thằng mê gái, nghe Dương Dạ nói vậy, lập tức nói : "Tốt ... em đi ..." Nhưng nói xong liền tỉnh lại trong kinh ngạc : "A? Em đi? Em không đi!" Nói xong liền ngơ ngác đứng dậy, miệng vẫn ngậm cái muỗi, một tay nâng cằm, nhìn về hướng cánh cửa, nhẹ nhàng nói : "Em không đi ... Tiểu Đán đi đâu em đi đó ..."
Dương Dạ tức đến nghiến răng, càng kỳ quái là sao em trai mình lại có tình ý với Trịnh Đán? Nhưng thấy biểu tình không tình nguyện của chị Tinh Tinh, cũng không thể làm gì khác hơn là do dự nói với ba : "Ba à, ba cũng biết, con vừa nhận hai em gái đáng thương về, mà các nàng lại không quen thuộc gì nhà chúng ta cả, cần phải chăm sóc ..."
"Cái này con yên tâm, ba sẽ thu xếp người chăm sóc cho các nàng! Tiểu Tự có thể thay con chăm sóc cho hai nàng!" Dương Chấn Quỳ cười, vẫn không chịu tha : "Tiểu Vãn nhi, con đi với Tinh Tinh đi, chỉ có nửa ngày thôi, không có gì đâu, đừng làm ba thất vọng!"
Dương Dạ không biết nên nói thế nào nữa, Dương Tự đứng bên cạnh nghe Dương Chấn Quỳ nói vậy, lập tức quay đầu lại nói : "Ý kiến hay đó ba! Con sẽ chăm sóc cho!" Nói xong liền lấy cái muỗi trong miệng ra, đặt lên bàn nói : "Nhưng mà con chỉ chăm sóc cho Tiểu Đán thôi! Tiểu Thi thì để cho nha đầu Dương San chăm sóc là được rồi!"
" Dương San?" Dương Dạ sửng sốt : "Không phải nó đến nhà của Quân Hinh sao?"
"Đúng vậy, đến đó!" Dương Tự hưng phấn đến nổi hai mắt tỏa sáng : "Nhưng mà sáng hôm nay nó vừa gọi điện về, em nói cho nó biết tin anh trở về, nó liền nói là hôm nay nó sẽ trở về cùng chị Quân Hinh"
"A? Quân Hinh cũng về?" Dương Dạ giật mình, thiếu chút nữa làm đổ luôn chén cháo trước mặt, vội vã quay đầu qua nhìn Dương Chấn Quỳ và Tinh Tinh, nói : "Ba! Con hiểu rồi ba! Con nhất định sẽ đi với chị Tinh Tinh! Chị Tinh Tinh! Để em đi lấy đồ với chị nha! Em cầu xin chị đó ..."
...................................
Trước khi đi, Dương Dạ lo lắng đi gặp Tây Thi và Trịnh Đán một chút, nói với hai nàng rằng mình cần phải ra ngoai, sẽ trở về ngay, có việc gì cứ nói chị Hiểu Hiểu và chị Ôn Nhu được rồi. Đồng thời còn dặn Hiểu Hiểu và Ôn Nhu, phải chăm sóc tốt cho Tây Thi và Trịnh Đán, nhưng mà tuyệt đối không mang hai nàng đi ra ngoài làm gì, cứ ở trong phòng là tốt rồi, đừng đi đâu cả! Đồng thời còn dặn là tuyệt đối không thể cho thằng em Dương Tự có cơ hội tiếp xúc riêng với Trịnh Đán! Sau đó lại đi gặp và dặn Dương Tự, nhất định phải giữ bí mật! Nếu như Quân Hinh trở về, thì tuyệt đối không để cho nàng ta biết về sự tồn tại của Tây Thi và Trịnh Đán ... Ít nhất là trước khi hắn trở về!
"Yên tâm đi anh, ai dám động vào một cọng tóc của Tiểu Đán, em sẽ đuổi ra khỏi Dương gia! Ba cũng không ngoại lệ đâu!" Dương Tự vẫn còn đang trong trạng thái điên cuồng, múa tay múa chân thúc giục đại ca đi lẹ lẹ ình nhờ.
Trên mặt Dương Dạ liền chảy ra một giọt mồ hôi thật lớn, lại căn dặn : "Còn Tiểu Thi nữa!'
"Biết rồi! Nhất định!" Dương Tự đáp ứng xong liền đuổi đại ca đi, xoay người lại lẩm bẩm : "Tiểu Thi? Tiểu Thi là ai vậy cà ..."
Sau khi thu xếp xong, Dương Dạ liền mang theo Tinh Tinh đang cực kỳ không tình nguyện rời khỏi Dương gia đại trạch. Không có bày vẻ gì cả, chỉ có Dương Dạ , Tinh Tinh, một lái xe và một người hầu thôi. Người hầu và người lái xe này gọi là gì nhĩ? Thôi cứ gọi là Tom and Jerry đi, dù sao thì vai của hai người này cũng chẳng có tác dụng gì lớn lao cả ... nói thẳng ra là vừa ra sân khấu đã chết.
Có nhiều người sẽ kỳ quái là, tại sao một gia tộc khủng như Dương gia, mà đại thiếu gia đi ra ngoài cửa lại không có một vệ sĩ nào cả? Nguyên nhân thật ra là như vậy, cũng bởi vì thực lực của Dương gia quá khủng rồi, không chỉ một tay che trời, mà ngay cả những thế lực ngầm bên dưới cũng rất sợ hãi, cho nên mấy chuyện này không làm cho Dương gia và bốn gia tộc còn lại phải sợ hãi khi đi ra đường, kẻ nào dám đối nghịch với bất kỳ ai trong năm đại gia tộc này, cho dù chỉ là đắc tội một chút thôi, thì cũng hoàn toàn là tự hủy!
Cho nên, bất luận là ai trong Dương gia đi ra ngoài cũng không cần nhiều vệ sĩ làm gì, cái biển số xe thôi cũng đã là một thứ có thể chứng minh thân phận rồi, làm cho đối phương hoặc là khúm núm, hoặc là nhượng bộ lui binh.
Nhưng mà, thật sự là không có kẻ nào dám chống đối với năm đại gia tộc sao? Chưa chắc ...
.............................
Nơi ở bên ngoài Dương gia của Tinh Tinh cũng không tính là xa, còn chưa đến được trung tâm thành phố nữa, Dương Chấn Quỳ sử dụng một ít quan hệ của mình để mua nó, tuy là không thể làm ra một kiến trúc khổng lồ như Dương gia đại trạch, nhưng mà cũng là một chổ trong khu dân cư xa hoa không kém.
Dọc đường đi, Tinh Tinh và Dương Dạ ngồi phía sau xe, đều mang suy nghĩ riêng trong đầu cả, Tinh Tinh thì sợ Dương Dạ, còn Dương Dạ thì lại sợ mình hù Tinh Tinh sợ, cho nên mỗi câu nói của Dương Dạ nói ra, Tinh Tinh đều trả lời rất lễ phép và ngắn gọn, sau đó cả hai người đều im như thóc.
Xe cũng nhanh chóng chạy đến khu dân cư, nơi trước đây Tinh Tinh ở. Dương Dạ vẫn còn đang nghĩ cách nào để làm hòa với chị Tinh Tinh lại.
"Chị Tinh Tinh, trước đây em có phải là đã đắc tội với chị quá đáng?"
"Không sao cả"
"Chị Tinh Tinh, em thật sự mong muốn chị có thể tha thứ cho lỗi của em trước đây, tuy rằng cái thật sự không liên quan đến em"
"Được"
"Chị Tinh Tinh, tuy rằng em không thể gọi chị là mẹ, nhưng mà sau này chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, làm bạn với nhau cũng tốt mà, đúng không?"
"Ừ, đúng vậy"
"Chị Tinh Tinh, vậy chị nói một chút ấn tượng của chị về em từ trước đến giờ đi? Còn ấn tượng bây giờ thì thế nào?"
"Không biết nói sao"
"Chị Tinh Tinh, vậy chị có nguyện ý có thêm một người bạn không, nếu có thì vào canh ba đêm nay, ở cây thụ trước nhà, chúng ta cùng nghiên cứu về thi từ ca phú nhé?"
........................................
Đang nói chuyện, bỗng nhiên thân thể của Dương Dạ và Tinh Tinh liền bị kéo về phía trước, bởi vì chiếc xe đột nhiên thắng gấp.
"Sao thế? Tom? Jerry? Xảy ra chuyện gì?" Dương Dạ vội vàng hỏi, đồng thời cũng nhìn ra ngoài cửa, thấy có hai ba chiếc xe đang đậu ngang giữa lối đi. Mà trên chiếc xe kia đang có một người đàn ông bước xuống nhìn về hướng này.
"Phía trước xảy ra chuyện gì? Dám cản xe của Dương gia!" Tom tức giận nói : "Đại thiếu gia, bà chủ, tôi xuống xe xem sao!" Nói xong liền mở cửa xe đi xuống dưới.
Dương Dạ nhìn thoáng qua chiếc xe chặn đầu, trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt, vô thức quay đầu lại, nhìn qua cửa sau! Quả nhiên, phía sau cũng có một chiếc xe chặn ngang, hoàn toàn chặn mất đường lui!
"Tom trở về!" Dương Dạ vội vàng hô lên, nhưng mà đã muộn rồi, Tom đi đến chiếc xe đó, đang mở miệng tính lý luận cái gì với đối phương, nhưng vừa mở miệng ra thì đột nhiên ngã xuống! Mấy người đàn ông trong chiếc xe chặn đầu đang đi về hướng này.
"Đại thiếu gia, không tốt!" Lái xe Jerry khẩn trương kêu lên, cùng lúc đó, một khẩu súng được gắn ống giảm thanh đưa vào trong cửa sổ xe, sau đó, Dương Dạ và Tinh Tinh rõ ràng nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, đầu của Jerry nổ tung ra, máu và não vang tung tóe lên trên cửa sổ xe chổ ngồi cạnh người lái, thân thể của Jerry cũng gục ngã xuống đất!
Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn sợ hãi, hai tay bụm lấy miệng la hoảng lên. Dương Dạ thì đã rõ ràng những kẻ này không phải người thiện, hắn và Tinh Tinh đang gặp nguy hiểm. Vì vậy vươn tay phải ra, cầm lấy cổ tay trái vặn vặn, nhưng đáng tiếc là, cổ tay trái không hề có cảm giác nóng rực như bình thường, ngược lại còn có chút lạnh lẽo!
Trong lòng Dương Dạ cả kinh, những lời nói của Dương lão thái thái lúc trước, bỗng hiện ra trong đầu của hắn :
"Nghe rõ đây! Thứ hai, làm tu sĩ, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về, thì sẽ có một khoảng thời gian không sử dụng được năng lực, cho dù ta không thu năng lực của con về, thì con cũng sẽ giống như người bình thường một khoảng thời gian!"
Tiêu rồi! Bây giờ năng lực của mình thật sự không có! Bây giờ nên làm sao đây? Mẹ kiếp! Tại sao lại xui như vậy? Lẽ nào mình và chị Tinh Tinh sẽ chết ở đây?