Cái khiến cho Dương Dạ, thật ra chính là phần hợp đồng này.
"Là một quần đảo trong vùng biển của Dương gia chúng ta, quần đảo Kim Thạch " Dương Chấn Quỳ cầm lấy bản hợp đồng trên bàn làm việc, chỉ vào nội dung bên trong, nói : "Quần đảo Kim Thạch luôn là sản nghiệp của Dương gia chúng ta, nhưng Tề Lâm vừa rồi đến, chính là muốn ba ký phần hợp đồng này, đem Kim Thạch quần đảo chuyển nhượng vô điều kiện cho Nam Vinh gia của hắn!"
"Quần đảo Kim Thạch ? Có giá trị gì?" Dương Dạ tò mò hỏi.
Dương Chấn Quỳ cười : "Ha ha, Dương thị gia tộc chúng ta có thể đứng đầu trong năm đại gia tộc hiện nay, đạt được trình độ lớn như vậy, cũng bởi vì cái quần đảo Kim Thạch này ..."
"Ơ?" Dương Dạ cầm lấy, lật xem phần hợp đồng, khiến cho hắn kinh ngạc chính là, ở chổ ký tên bên dưới cùng của bản hợp đồng, hai bên A và B đều để trống, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Dương Chấn Quỳ : "Ba, cái hợp đồng này là gì? Còn quần đảo Kim Thạch kia rốt cục có bí mật gì?"
"Bí mật? Ha ha, vốn đây là bí mật của Dương gia ta, nhưng không ngờ rằng một truyền mười, mười truyền trăm, trở thành bí mật mà mọi người đều biết" Dương Chấn Quỳ cười nhẹ : "Tiểu Vãn nhi, không phải là ba không nói cho con biết, mà do trước đây con suốt ngày ăn chơi lêu lổng, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gia tộc cả, bây giờ con rốt cục đã có dáng dấp của người trưởng thành, có một số việc ..."
Dương Dạ cau mày, nhìn Dương Chấn Quỳ, thầm nghĩ : Chơi đùa lêu lổng kia đâu phải là mình.
"Quần đảo Kim Tạch này khai thác ra được một khoáng thạch, mà trong loại khoáng thạch có thể tinh luyện ra một vật chất có năng lượng cực lớn, lực sát thương vô cùng mạnh, cũng không biết là đã có bao nhiêu người đang ở chổ bí mật nhìn trộm cái chổ khoáng thạch này cả" Dương Chấn Quỳ lắc đầu :"Từ sau khi tin tức về khoáng thạch của Dương gia chúng ta bị truyền ra ngoài, quần đảo Kim Thạch đã được ba phái người phong tỏa lại. Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào quần đảo Kim Thạch này, ngay cả bốn đại gia tộc kia,nhg mà, hừ, vẫn chưa có ai dám công khai chống đối lại Dương thị chúng ta cả!"
Dương Dạ do dự một chút : "Ba, ba nói là, cái tay Tề Lâm của Nam Vinh gia tộc, muốn quần đảo Kim Thạch của chúng ta?"
Dương Chấn Quỳ cúi đầu nhìn phần hợp đồng trong tay của Dương Dạ, trầm tư một hồi, sau đó thấp giọng nói : "Nói thật, Tiểu Vãn nhi, ba thật sự không thể tin được, Nam Vinh gia và Dương gia chúng ta luôn có quan hệ rất tốt, lão gia tử Nam Vinh Tuấn là anh em với ba nhiều năm, bằng không thì Quân Hinh cũng sẽ không ở nhà chúng ta còn nhiều hơn ở nhà của mình!"
Dương Chấn Quỳ nói xong, tâm tình có vẻ nặng nề, đi vài bước, nặng nề ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, thở một hơi thật dài.
"Ba, nếu như nhà chúng ta và lão gia tử Nam Vinh Tuấn gì đó có quan hệ thật sự rất tốt, vậy có phải là do Nam Vinh Huyễn không?" Dương Dạ cũng đi qua, một tay đỡ lấy lưng ghế, một tay khoát lên vai của ba.
"Ba ... ba cũng hoài nghi như vậy, nhưng ba thật sự không muốn nghĩ vậy!" Trong lòng Dương Chấn Quỳ rất mâu thuẫn, ông không muốn tin Nam Vinh Huyễn đang dùng thủ đoạn với mình, nếu như là sự thật, vậy thì tình nghĩa của Dương gia và Nam Vinh gia chắc chắn sẽ sụp đổi, bằng mặt không bằng lòng, và những ngày tháng chiến tranh ngầm cũng sẽ bắt đầu.
"Được rồi ba, cái hợp đồng này không phải là chưa ký sao, bây giờ không có việc gì cả" Dương Dạ cười, dùng hai tay bóp vai cho Dương Chấn Quỳ : "Yên tâm đi ba, sau này có con trai giúp ba mà"
"Nhưng mà, nhưng mà trong lòng ba ..." Dương Chấn Quỳ vỗ vỗ xuống cái tay ghế : "Nếu như chúng ta thật sự xảy ra chuyện với Nam Vinh gia, vậy thì trong năm đại gia tộc, Dương gia sẽ không có được một người bạn chân chính"
"Như vậy đi, ba, ngày mai con sẽ đến Nam Vinh gia, đi thăm Nam Vinh Tuấn và Nam Vinh Huyễn, có thể phát hiện ra được cái gì đó" Dương Dạ tiếp tục bóp vai cho ba.
Dương Chấn Quỳ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có khen ngợi, nhưng cũng có bất an. Dương Dạ cũng cười nhạt biểu thị sự thoải mái, nhưng thật ra trong lòng rất khó chịu, vốn trở thành đại thiếu gia của Dương gia, là thù lao để hoàn thành nhiệm vụ của vực chủ, đến đây để hưởng phúc, bây giờ thị ngược lại, tự nhiên bị cuốn vào những chuyện lộn xộn này..
Chỉ là, trong lòng Dương Dạ bây giờ thật sự đã có tình cảm với những người nhà này, nhất là người ba Dương Chấn Quỳ này, mỗi hành động của ông ta, đã thật sự làm cho Dương Dạ cảm nhận được tình thương của một người cha, nhà của mình xảy ra chuyện, sao có khả năng ngồi yên không để ý đến?
............................
Ra khỏi phòng sách, mặc dù tránh qua né lại để cố gắng đi đến phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, nhưng mà Dương Dạ vẫn bị Quân Hinh bắt được tại hành lang, kéo cánh tay của Dương Dạ đi thẳng về phòng ngủ, dọc đường đi, tất cả người hầu nhìn thấy bộ dạng lên cơn "muốn" của Quân Hinh tiểu thư cũng chẳng tỏ vẻ gì cả, đều tránh ra một bên hết. Sau khi đã vào đến phòng ngủ của Dương Dạ, liền xuất hiện những tiếng làm nũng như "ông xã, em nhớ anh muốn chết" hoặc đại loại như thế, rồi sau đó nữa, sau khi đã hôn xong rồi, Quân Hinh không nói nhiều, bắt đầu lột đồ của Dương Dạ ra, sau đó ...
"A! A! Anh là một người đứng đắn!" Dương Dạ giãy dụa, cố gắng tránh khỏi hai tay của Quân Hinh.
"Ai mà chẳng phải là người đứng đắn!" Quân Hinh cười tủm tỉm, sau đó mặt nhỏ đỏ lên : "Nói! Mấy ngày nay anh đã lén chạy đi đâu? Ngay cả Dương Tự và San San cũng không biết gì cả! Hiểu Hiểu cũng không rõ là anh đã đi đâu! Nói mâu, rốt cục là anh đã đi lêu lổng nơi nào!"
Dương Dạ khổ sở giãy dụa, thầm nghĩ : Mình có thời gian đi lêu lổng sao, lần này mình đi gặp Việt vương Ngô vương gì gì đó, nhưng mà nói cái này với Quân Hinh không phải là bị điên sao. Nhưng lúc này, cảm giác của Dương Dạ đối với Quân Hinh đã không còn giống như ngày hôm qua nữa, thậm chí là còn có chút quái dị, Quân Hinh là vị hôn thê của mình sao? Có thể ... qua ngày mai, sẽ biến thành kẻ thù của nhau ...
Nhưng Quân Hinh thì lại không rãnh mà suy nghĩ nhiều như vậy, nàng vẫn đang bận lột đồ của Dương Dạ ra, trong mắt của nàng chỉ có vị hôn phu vài ngày không gặp thật là nhớ biết mấy, căn bản là không suy nghĩ tại sao trợ lý của đại ca Tề Lâm lại đến đây làm gì, thậm chí là còn không biết mình đã từng bị bắt cóc nữa. Bây giờ trong đầu của nàng chỉ hiện lên hai chữ thật lớn in thật đậm tô đen thật to : Em muốn !
Thừa dịp Dương Dạ ngây người ra, Quân Hinh đã nhanh tay lẹ chân lột hết đồ trên người hắn ra, đem cái thứ thuộc quyền sở hữu của mình ra mà chơi đùa. Ài ... từ cái ngày mà Quân Hinh bắt đầu mê luyến cái cảm giác trên giường xong, nàng thường hay dùng hành động mang tính hiếp bức để buộc Dương Dạ đi vào khuôn khổ, sau khi thực hành khá nhiều lần, bây giờ trong tình huống dù có chống cự nàng vẫn có thể nhanh chóng lột hết quần áo trên người Dương Dạ xuống.
Dương Dạ tuy trần truồng, nhưng thực tế là đã không còn cảm giác hăng hái muốn giao phối này nọ, hắn biết rất rõ ràng, mình thích Quân Hinh, từ cái lần đầu tiên gặp phải nàng trên đường đi, mê muội khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lại tiếp xúc lâu dần, cảm tình đương nhiên cũng sâu sắc lên, ngoại trừ việc đôi khi Quân Hinh không phân rõ phải trái ra, có chút tính tình tiểu thư ra, thì trên thực tế là một cô gái ngực to ngốc ngếch, là một cô gái rất đơn thuần. Mà Dương Dạ, thì thật sự không muốn Quân Hinh bỗng nhiên biến thành một thân phận khác, biết thành một phần trong cái âm mưu lớn của một gia tộc.
Nhưng mà lúc này Quân Hinh đã lôi Dương Dạ đang run sợ và mê man đến cạnh hồ tắm, sau đó đẩy hắn xuống hồ không chút khách khí, rồi nhanh chóng cởi đồ trên người của mình, da thịt trắng tuyết lộ ra hết, rồi cùng xuống tắm.
" Quân Hinh, em đừng ..." Dương Dạ bị nước trong hồ rửa một cái làm cho tỉnh táo lại không ít, giãy dụa trong hồ ngẩng đầu lên, mà Quân Hinh lúc này cũng đã đi xuống hồ nước, dự định cuối thấp người xuống, thấy Dương Dạ đứng lên, lập tức cũng đứng lên, hai tay đẩy Dương Dạ ngã về thành hồ, còn mình thì phủ người xuống, ngậm lấy tiểu Dương Dạ, bắt đầu âu yếm nó.
Cái ... ài ... cái cảm giác này bố cha thằng nào đỡ được, tuy rằng kỹ thuật và động tác của Quân Hinh không được thuần thục, nhưng mà cái cảm giác ấm áp tuyệt vời từ bên dưới truyền lên não như vậy, làm cho đầu của Dương Dạ trở nên trống rỗng, rên rỉ thật to một tiếng, rồi cũng không giãy dụa nữa, bắt đầu hưởng thụ.
Sau khi vận động lên xuống và đưa đẩy một thời gian, núi lửa rốt cục cũng chịu phun, khi Quân Hinh sức cùng lực kiệt, cảm thấy mỹ mãn thiếp ngủ đi, thì Dương Dạ lại rón rén mặc đồ vào, có thể là do kích thích được năng lực, cho nên hắn không cảm thấy mệt mỏi một chút nào cả, ngược lại còn thêm sung sức và tràn đầy tinh lực.
Sau khi mặc đồ vào xong, Dương Dạ lặng lẽ đi ra phòng ngủ của mình, đi xuống phòng của Tây Thi và Trịnh Đán dưới lầu, vừa muốn gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ở bên trong truyền ra. Hắn càng nghe càng thấy kỳ quái, càng nghe càng cảm thấy quen tai, do dự một chút, liền đẩy cửa phòng đi vào.
Quả nhiên, Tây Thi đang ngồi trên giường, mặt đẹp cười cười, lắng nghe tiết tấu của tiếng nhạc, Trịnh Đán thì ngồi trên giường đối diện Tây Thi, trên mặt có vẻ đầy sự bất đắc dĩ. Mà ở khoảng trống giữa hai giường thì có để một cái ghế, một thiếu niên đa tình đang ôm đàn ghi ta mà tự hát ... Không sai, vị này chính là Dương Tự.
Tây Thi và Trịnh Đán nghe tiếng cửa mở ra, liền đồng thời quay đầu nhìn Dương Dạ, Tây Thi nhảy lên khỏi giường, chạy vài bước đến trước mặt của Dương Dạ, vốn muốn ôm một chút, nhưng bỗng mặt đỏ ra, chỉ nhẹ nhàng khẽ ôm một cái, rồi hưng phấn hỏi : "Sư huynh! Huynh đến rồi!"
Dương Dạ đưa tay ôm lấy Tây Thi vào lòng, Tây Thi lập tức trở thành một con mèo nhỏ chui vào trong lòng của Dương Dạ, cẩn thận khoát hai tay lên vai của Dương Dạ.
Dương Dạ nhìn Trịnh Đán, thấy mặt của nàng cũng có chút kích động, không chỉ là kích động vì được nhìn thấy sư huynh, mà còn giống như là thấy được người cứu mạng vậy, ánh mắt hiện lên mấy chữ S.O.S luôn.
"Anh, trở về với chị Tinh Tinh nhanh vậy?" Dương Tự dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn Dương Dạ, cười : "Cái này ... cái này ... em sợ Tiểu Đán và Tiểu Thi ở đây không quen, cảm thấy buồn chán, cho nên em đến chổ hai nàng, hát cho hai nàng nghe"
"Ồ? Thật không?: Dương Dạ cười, ôm lấy Tây Thi đi vào trong : "Trời trong gió mát, anh cứ tưởng rằng chỉ có mấy người làm xiếc xin cơm mới ôm đàn ghi ta ra mà hát, không ngờ rằng Dương nhị thiếu gia cũng hăng hái như vậy"
Dương Tự nghe thấy ý trong lời nói của đại ca, mặt liền có chút khó xử, ôm đàn cười xấu hổ : "Anh, không phải là anh kêu em chăm sóc cho Tiểu Đán và Tiểu Thi sao. Anh đã trở về rồi, em cũng hoàn thành nhiệm vụ" Nói xong liền đứng lên có ý muốn đi.
"Hả? Gì vậy? Đi à?" Dương Dạ cười cười, ôm lấy Tây Thi đi đến giường đối diện Trịnh Đán, ngồi xuống : "Đừng đừng, anh còn chưa nghe em hát mà, nào nào nào, hát cho anh nghe một bài đi ... ừ ... [ngươi thật tàn nhẫn] ... bài đó đi"
Dương Tự đương nhiên là nghe ra Dương Dạ đang đùa giỡn với mình rồi, sắc mặt liền trầm xuống, hơi đỏ lên, để cây đàn qua một bên, bước lại kéo tay Dương Dạ, vừa kéo vừa nói : "Anh, đi ra ngoài, em có vài lời muốn nói"
Dương Dạ căn bản là không hề giận Dương Tự, tiếp xúc lâu như vậy, em trai của hắn thế nào hắn cũng hiểu rõ, là một thiếu gia quý tộc từ bé chưa từng chịu qua nổi khổ nào cả, rất là trẻ con.
Theo Dương Tự đi ra khỏi phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, đứng bên ngoài, Dương Dạ cười cười nhìn Dương Tự.
"Anh! Cái gì vậy? Có cần vậy không?" Vẻ mặt của Dương Tự đầy tức giận, nói : "Khong phải là anh mang về một nữ hầu sao? Có phải là chị dâu tương lai của em đâu!"
"Em cũng hơi liều đấy thì phải?" Dương Dạ cười cười nhìn Dương Tự : "Em dựa định muốn tranh giành một cô gái với anh trai của em?"
"A? Anh đã làm rồi à?" Dương Tự gấp đến nổi trắng mặt.
"Vẫn chưa!" Dương Dạ thành thật nói.
Dương Tự rõ ràng thở phào một hơi : "Vậy thì không sao cả! Anh! Em thật sự rất thích tiểu Đán!"
Dương Dạ liền thấy buồn bực, quay đầu nhìn Dương Tự : "Anh rất kỳ quái, Trịnh ... Tiểu Đán và Tiểu Thi đều rất đẹp! Nhưng sao em lại vừa nhìn liền chung tình với Tiểu Đán thôi?"
Dương Tự nghe xong, cúi đầu, do dự một hồi, rồi lại ngẩng lên nhỏ giọng nói : "Anh, em nói anh có tin không?"
Dương Dạ gật đầu : "Em nói đi!'
"Anh! Em nằm mơ!" Tâm tình của Dương Tự bỗng trở nên kích động : "Anh có tin không, từ sau khi em bắt đầu hiểu được cái gì gọi là đàn bà, thì em bắt đầu mơ thấy có một cô gái ở trong mơ đang cùng XXX với em, lần đầu tiên em mộng tinh, cũng đều là do cô gái kia tạo thành, mà Tiểu Đán, Tiểu Đán rất giống với cô gái trong mơ của em!"
Dương Dạ cũng sửng sốt, thấy được biểu tình và ánh mắt của Dương Tự căn bản là không giống như người nói giỡn hay nói xạo, nhưng tại sao lại như vậy? Dương Tự làm sao có thể nằm mơ thấy một người của mấy ngàn năm trước? Cái này hình như không được bình thường.
Dương Tự nhìn chằm chằm đại ca Dương Dạ nửa ngày, sau đó nhụt chí cúi đầu : "Được rồi, em biết là anh không tin mà, được rồi được rồi, em biết đó là đàn bà của anh, em cứ nằm mơ con mẹ nó cho rồi"
Dương Dạ vừa định nói cái gì đó, thì bỗng nhiên một giọng nói khiến cho con người rạo rực tâm hồn truyền đến từ phía sau cách chổ của Dương Dạ và Dương Tự không xa : "Ai là đàn bà của ai?"
Hai người cả kinh, đồng thời quay đầu lại nhìn ... Ồ Shit! Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, mà ngõ hẹp quá sẽ có ma sát, ma sát thì sẽ sinh nhiệt, sinh nhiệt thì sẽ cháy, mà Quân Hinh đang lắc lắc thân thể đi đến, hai con mắt đang phun ra lửa ...
" Quân Hinh ? Em ... tỉnh?" Dương Dạ cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt.
"Em? Em căn bản là không có ngủ! Chỉ muốn nhìn xem anh lén lút làm cái gì!" Quân Hinh trừng con mắt đi tới, đến trước mặt của Dương Dạ và Dương Tự.
"Anh lén lút khi nào?" Dương Dạ cười, liếc mắt nhìn thoáng qua cửa phòng, trong lòng lo lắng, nếu như để cho Quân Hinh mà thấy được Tây Thi và Trịnh Đán, vậy thì không biết mình sẽ bị hiếp xong giết, giết xong lại hiếp, hiếp rồi giết tiếp ... túm lại là không biết mình sẽ bị hiếp hay bị giết ...
Lúc này, sự mẫn cảm, nhạy cảm, và giác quan cảnh báo đặc thù của đàn bà đã nổi lên trong người Quân Hinh, nàng lập tức bước lại, vừa đẩy Dương Dạ và Dương Tự ra, vừa hỏi : "Phòng này là của ai?"
Dương Tự nhìn Dương Dạ, còn Dương Dạ thì trừng to mắt ra như muốn nuốt sống em trai vậy! Hai anh em muốn ngăn cản, nhưng mà lại không có can đảm, cuối cùng bị Quân Hinh đẩy ra, mở cửa phòng ...