Ý Râm Vạn Tuế


Thấy Quân Hinh mở cửa phòng Tây Thi và Trịnh Đán, Dương Dạ liền khẩn trương, mà Dương Tự càng khẩn trương hơn nữa! Sự khẩn trương của Dương Tự đã làm cho Dương Dạ cảm thấy kỳ quái, thằng nhóc này lẽ nào thật sự lo lắng cho Trịnh Đán như vậy sao? Sợ Quân Hinh xúc phạm đến nàng?
Nhưng mà, Quân Hinh căn bản là không tiến vào, nàng chỉ mở cửa phòng ra, nhìn thoáng vào bên trong một chút, sau đó liền ngây ngẩn cả người, tuy rằng Quân Hinh luôn cho rằng mình là một mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng, trên thực tế cũng đúng là như vậy, nhưng mà hai cô gái đang ngồi trong phòng thì quả thật không thể không nói là đẹp hơn nàng rất nhiều, lòng tự trọng mãnh liệt đã làm cho Quân Hinh dừng chân lại, đi vào như vậy, nhìn gần vào dung mạo và thấy rõ sự chênh lệch của hai bên hơn nữa, cho nên không thể vào, tuyệt đối không thể!
Nghĩ như vậy, Quân Hinh nghiến răng quay đầu lại "cười", còn đưa tay đóng cửa lại nửa chứ, sau đó trừng mắt nhìn Dương Dạ : "Ông xã, hai tiểu mỹ nữ trong phòng này là ai vậy?"
Dương Dạ sửng sốt một chút, tế bào não trong đầu nhanh chóng nhảy số để tìm ra một đáp án thích hợp, ngoài miệng thì lắp bắp tranh thủ câu thêm giờ : "Là ... Đúng vậy, hai người trong phòng là ai thế? Dương Tự, em nói xem!"
Họa sát thân đổ lên đầu của Dương Tự, Dương Tự cũng sửng sốt, sau đó liền cười tùy tiện nói : "Đúng vậy đúng vậy, rốt cục là ai nhĩ? Quả thật rất là mê người, ha ha ha ha ..."
"Hai người các ngươi đừng có làm vẻ trước mặt TUI!" Quân Hinh chóng tay lên eo, con mắt không rời khỏi mặt của Dương Dạ : "Ông xã! Nói đi! Hai nàng rốt cục là ai?"
Trên mặt của Dương Dạ hiện rõ sự khẩn trương, bỗng nhiên ngay trong lúc đó, cái bóng đèn trên đầu bừng sáng lên, ngẩng mặt lên che miệng của Quân Hinh :"Em nói nhỏ một chút! Đừng để người khác chú ý!"
Quân Hinh bị hành động của Dương Dạ làm sửng sốt, giãy khỏi tay của Dương Dạ, thở mạnh nói : "Cái gì vậy? Hai nàng không thể gặp người à?"
Dương Dạ nhìn mắt của Quân Hinh một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Dương Tự, thở dài một hơi, rồi làm ra vẻ ảo não : "Ài ... Dương Tự! Anh không thể nói dối giúp em rồi! Tiếp tục như vậy thì Quân Hinh sẽ hoài nghi anh!"
"Em ..." Dương Tự mở to mắt ra, giơ tay chỉ lên cái mặt đầy sự ngạc nhiên của mình.
Quân Hinh cũng quay đầu về nhìn Dương Tự, híp mắt lại quan sát trên dưới của Dương Tự.
"Là em! Anh nói em là em! Nhất định là em! Phải là em! Em dám nói không phải là em không?" Dương Dạ bộc lộ ra khuôn mặt ăn tươi nuốt sống của mình, hai mắt bắn ra tia điện nhìn Dương Tự, nói liên tục.
"À, à! Là em, là em là em!" Dương Tự bị ánh mắt chết người của đại ca liếc một cái, bỗng bừng tỉnh đại ngộ, gấp gáp nói.
"Là em cái gì?" Quân Hinh hỏi theo.
"Ơ? Ặc ... là em cái gì?" Dương Tự bị Quân Hinh hỏi làm cho sửng sốt, vội vàng quay đầu lại hỏi Dương Dạ.

"Em còn giả bộ hồ đồ à? Hai cô gái bên trong, không phải là do em mang về từ bên ngoài à?" Dương Dạ giả vờ làm ra vẻ căm phẫn : "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Cần phải xem lại cách làm người! Phải chung thủy! Phải giống như anh toàn tâm toàn ý với Quân Hinh vậy! Nhưng em vẫn không nghe lời!"
Quân Hinh bĩu môi, đưa vẻ mặt hoài nghi nhìn Dương Tự, hỏi : "Dương Tự, anh của em nói có đúng không?"
Dương Tự tức đến nổ phổi ra, nghẹn đỏ mặt cúi đầu, cắn răng nói : "Vâng, là thật, anh, em sai rồi" Sau đó quay đầu lại nói : "Chị Quân Hinh, thật ra thì em chỉ định hát cho hai nàng nghe mà thôi, có thể là anh của em nghĩ rằng em đang làm bậy, cho nên vừa rồi đột nhiên xông vào"
"Cái gì?" Quân Hinh trợn mắt lên nhìn Dương Dạ.
"Không thể nào!" Dương Dạ vội vàng xua tay : "Anh chỉ là cảm thấy buồn chán, nghe Dương Tự ở trong hát, cho nên đi vào xem náo nhiệt một chút thôi" Rồi còn nói bồi thêm một câu: "Quân Hinh, chuyện Dương Tự giấu người đẹp trong nhà chỉ có vài người biết, ngay cả ba cũng không biết, em nhất định phải giữ bí mật!"
"Ra vậy" Quân Hinh không nghĩ nhiều, thoáng yên lòng lai, làm ra vẻ người lớn đưa tay vỗ vỗ vai của Dương Tự : "Ông xã, không cần phải như vậy, Dương Tự cũng không còn nhỏ nữa, gặp riêng với con gái một chút cũng rất là bình thường! Cho dù Dương Tự có học mấy cái xấu, cũng không phải là do anh dạy hết cả sao!"
Dương Tự xen mồm vào : "Anh ấy đâu chỉ dạy em mấy thứ này, em vừa mới học được thêm một chiêu nữa, vu oan giá họa ..."
Dương Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tự, Quân Hinh đứng giữa hai anh em, trong lòng cảm thấy vui vẻ, liền đưa tay mở cửa ra, rồi còn thúc Dương Dạ và Dương Tự đi vào trong : "Được rồi, hai anh em cãi nhau cái gì! Không phải là hát thôi sao? Chúng ta vào trong nghe Dương Tự hát một bài"
Dương Tự liếc nhìn đại ca một cái, có vẻ hả hê bước vào trong phòng, còn Dương Dạ tuy rằng trợn tròn mắt, nhưng vẫn bước theo vào.
......................................
Trong phòng, Tây Thi và Trịnh Đán đã sớm hoang mang chạy từ cửa về giường của mình, không sai, hai chị em nhà này bởi vì tò mò, cho nên đã lén mò đến cửa nghe trộm, nghe thấy Dương Tự nói nằm mơ thấy được Tiểu Đán thì Trịnh Đán đang dán lổ tai lên cửa liền đỏmặt, trong lòng có một cảm giác hơi khác thường.
Sau đó Quân Hinh đến, khi Tây Thi và Trịnh Đán nghe thấy tên của Quân Hinh, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn, hai nàng đã từ miệng của Hiểu Hiểu biết rằng Quân Hinh chính là vợ chính thức của sư huynh, đều nghĩ rằng người đứng ngoài khẳng định là người đó. Sau đó nghe thấy Quân Hinh muốn xông vào, Tây Thi và Trịnh Đán cuống quít chạy đến giường, cũng may là Quân Hinh không có vài, làm cho Tây Thi và Trịnh Đán đồng thời thở phào một hơi trong sự khẩn trương.
Hai chị em này nhỏ to thảo luận cái gì đó, nhất chí cho rằng Quân Hinh tiểu thư rất đẹp, mà đúng lúc này, Quân Hinh mang Dương Tự và Dương Dạ đi vào trong.
"Hai em gái, đừng khẩn trương! Chị là chị dâu của Dương Tự, đến chơi với các em một chút!" Quân Hinh vừa đẩy cửa vào liền làm ra vẻ chị lớn giải thích, sau đó mỉm cười đi qua : "Chúng ta cùng nhau nghe Dương Tự hát, em trai Dương Tự của chị cũng có tài hoa lắm đấy!"
Quân Hinh không ngừng nâng cao Dương Tự lên, Tây Thi và Trịnh Đán ở một bên tỏ vẻ khó hiểu, còn Dương Dạ thì cười khổ không thôi.
Dương Tự được tung hứng đương nhiên là rất khoái, cầm lấy đàn ghi ta, ôm vào trong lòng nghiêm mặt nói : "Đến đây nào, chúng ta cùng thưởng thức thôi, sau đây tôi sẽ hát ọi người bài hát "ngươi thật tàn nhẫn" !"

Quân Hinh cao hứng vỗ tay bốp bốp, còn Tây Thi và Trịnh Đán bên cạnh thì nhìn Quân Hinh, và kinh ngạc không hiểu gì vỗ tay theo.
Sau khi Dương Tự đã hát xong, Quân Hinh thật sự là đã hưng phấn quá mức rồi! Nàng vừa vỗ tay vừa quay lại hô với Dương Dạ : "Ông xã! Ông xã! Anh cũng hát một bài đi!"
Quân Hinh sửng sốt, lập tức xua tay : "Không nói giỡn chứ, anh căn bản là không biết đàn ghi ta đâu!"
"Ai nói anh không biết, lần trước anh và nữ hầu Hiểu Vân gì đó xum xoe với nhau, lúc đó chẳng phải củng ôm đàn ngồi hát sao!" Dương Tự hả hê đâm chọt một câu, trong lòng hắn rất rõ ràng, đại ca của hắn chẳng có một tí tế bào nào với đàn ghi ta cả, đàn ghi ta mà cứ như là có thù với âm nhạc vậy, thầm nghĩ : Có thù báo thù, tự làm xấu mình trước mặt ba người đi!
Quân Hinh nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, chỉ vào Dương Dạ hô : "Này! Anh có thể vì người khác mà đàn hát, lại không chịu đàn hát cho em nghe! Đàn cho em!"
Dương Dạ len lén thở dài, Hiểu Vân cái gì chứ? Cái này là bị "mình" lúc trước làm phiền đây mà! Cười khổ, Dương Dạ cầm lấy cây đàn ghi ta từ trong tay của em trai, vừa ngồi xuống, Dương Tự liền đứng lên bỏ đi, mọi người đều khó hiểu nhìn Dương Tự. Dương Tự đi vài bước, đến trước cái tủ trong phòng lấy ra một cái chén sứ tinh xảo, rồi xoay người trở lại, cầm cái chén đặt trước mặt của Dương Dạ, sau đó thò tay vào túi móc ra một đồng tiền xu, ném leng keng vào trong cái chén sứ.
Quân Hinh lập tức hiểu được vấn đề, vỗ tay cười ha hả, trong lòng Dương Dạ cũng đang tức hộc máu, thằng nhóc con, dám làm nhục anh à? Anh đây ... Nhưng mà Dương Dạ đúng là không biết đàn ghi ta, đừng nói là đàn, lúc trước, ngay cả chạm hắn cũng chưa từng được chạm vào cái thứ này nữa, lần này lại phải làm trò cười trước mặt các vị mỹ nữ rồi.
Nhưng có một chuyện xuất hiện nằm ngoài dự tính của Dương Dạ xảy ra, khi hắn vừa đưa tay đặt lên dây đàn, thì cổ tay trái bỗng nhiên có phản ứng nóng lên, mà trong đầu bất chợt hiện ra vô số động tác và kỹ xảo đàn ghi ta, còn tay thì giống như không nghe lời của hắn nữa, tự nó cầm dây mà đàn! Đẩy dây, vuốt ve, móc dây, vỗ dây, chế âm, trượt cung đàn .... Các loại kỹ xảo hiện ra một cách rõ ràng trong đầu, ngón tay cũng bắt đầu đàn ra một giai điệu tuyệt vời một cách không tự chủ!
Ngay từ đầu khi giai điệu cất liên, Dương Tự đã trợn tròn mắt ra, đây là do người đàn sao? Độ mạnh yếu về mức khẩy đàn cũng như thời gian lướt dây vô cùng chuẩn xác! Các kỹ xảo khi đàn được sử dụng rất thành thạo! Mỗi âm mỗi bậc đều không để lại một sai lầm nào cả!
Quân Hinh cũng ngây cả người ra, trăm triệu lần không ngờ rằng vị Dương đại thiếu gia mà mình trước đây hay người nhạt lại đa tài đa nghệ như vậy! Giai điệu được đàn bởi cây ghi ta này, thật sự đã làm cho nàng say mê trong đó!
Còn Tây Thi và Trịnh Đán thì vui vẻ, các nàng vốn chưa từng thấy qua nhạc cụ này, vừa rồi lúc Dương Tự ngồi đàn, còn cảm thấy nghe rất êm tai. Nhưng không ngờ rằng khi sư huynh đàn lên, lại nghe hấp dẫn như vậy! Làm cho Tây Thi và Trịnh Đán nghe thấy tiếng đàn này, quả thật là muốn đứng dậy, múa theo giai điệu!
Dương Dạ cũng cảm thấy bất ngờ, hình như mình hoàn toàn không cần lo lắng rằng âm điệu tiếp theo nên đàn thế nào nữa, đều là do ngón tay tự động làm hết, lấy lại bình tĩnh, hắn bắt đầu hát theo giai điệu này.
Dương Dạ vừa mở miệng cất tiếng hát, mọi người trong phòng liền hoàn toàn bị thuyết phục, tiếng hát như vậy tuy rằng không phải là hoàn mỹ, nhưng phối hợp với giai điệu phát ra từ tiếng đàn kia quả thật làm cho người ta như si như say!
Thời gian trôi qua rất chậm, mà hình như cũng rất nhanh. Ca khúc kết thúc, Dương Dạ chậm rãi thu tay về, ngẩng đầu lên. Mà Quân Hinh, Dương Tự, Tây Thi và Trịnh Đán đều đang nhắm mắt lại, chìm đắm trong cảm xúc khó kềm chế này.

"Hay thật! Hay thật!" Dương Tự là người đầu tiên hồi phục tinh thần, ngẩng đầu kêu to : "Sao lại có một giai điệu hay như vậy! Em sợ rằng sau này em sẽ không bao giờ nghe được nó một lần nữa!'
"Ông xã! Đây là bài hát gì vậy?" Quân Hinh cũng mở to mắt ra, hai mắt lấp lánh như ánh sao nhìn chằm chằm Dương Dạ.
Dương Dạ ôm đàn cúi đầu, nhẹ nhàng đáp : "Khúc hát buồn"
"Ơ? Sao mình lại khóc?' Tây Thi mở mắt ra, sờ sờ mặt của mình, vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Là hành tây, buổi trưa anh ăn hành tây" Dương Dạ tiếp tục nhẹ giọng nói.
Trịnh Đán chậm rãi mở mắt ra : "À, thì ra là hành tây, bài hát này làm cho cảm động đến rơi lệ, hèn chi được gọi là khúc hát buồn, thật sự là rất buồn ..."
..........................................
Mà hình như ngay cả bản thân Dương Dạ cũng bị bài hát và giai điệu của mình làm cho chấn động, ngẩng đầu lên thở dài, bỗng nhiên cảm thấy không đúng! Trong phòng vốn chỉ có vài người, tại sao lại có nhiều tiếng húc híc giống như đang chảy nước mắt vậy nhĩ? Nhìn xung quanh phòng một vòng, Dương Dạ kinh ngạc phát hiện ra, cái âm thanh này được truyền từ ngoài cửa vào!
Dương Dạ đang suy nghĩ thì Dương Tự ở bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh này, bước ra mở cửa, vừa mới đẩy cửa ra liền giật mình, trời ơi! Bên ngoài chật kín người, bảy tám mươi người hầu nam nữ đang đứng đầy khắp hành lang, thậm chí là còn kéo dài lên cả cầu thang nữa! Mọi người đều đang nhẹ nhàng lau nước mắt, nhất là mấy nữ hầu, thấy cửa mở ra, liền liều mạng xông vào, muốn nhìn đại thiếu gia một cái.
Nói thật nhé, tất cả nữ hầu trên dưới Dương gia, tuy rằng ai cũng muốn có một chân với Dương đại thiếu gia cả, nhưng mà mục đích cũng chỉ vì muốn một bước lên trời thôi, từ gà mái trở thành phượng hoàng, chứ thật ra chẳng ai thích đại thiếu gia thật tâm cả. Các hành vi trước đây của Dương Dạ đã làm cho phần lớn nữ hầu trong Dương gia vừa ghét vừa sợ, chỉ từ sau khi đại thiếu gia trốn nhà trở về, mấy nữ hầu này mới thay đổi ấn tượng về hắn một chút mà thôi.
Nhưng hồi nãy, có hai nữ hầu đi ngang qua phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, vô tình nghe thấy tiếng đàn của Dương Dạ, liền cảm thấy say mê ngay, một người ở lại giữ cửa, người kia thì chạy đi kêu người. Vì vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại nghe đại thiếu gia đàn hát, phần lớn mọi người lúc đầu đến đây cũng vì tò mò cả thôi, nhưng sau khi thật sự nghe được bằng chính lổ tai của mình, liền bắt đầu mê mang đến bất động.
Lúc này, khi những nữ hầu này nhìn thấy Dương đại thiếu gia ngồi trong phòng, ôm đàn ghi ta nhìn hướng ra ngoài, thì những nữ hầu này liền đỏ mặt, tim đập nhanh lên, bắt đầu hét lên! Các nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, thì ra đại thiếu gia lại đẹp trai như vậy! Giai điệu đàn ra lại u buồn như thế! Không thể không nói, đàn bà con gái đúng là động vật cảm tính, tim của mấy cô gái này dễ dàng bị một bài hát của Dương Dạ chiếm lấy. Trong tim của mấy cô nữ hầu trẻ tuổi độc thân, thoáng cái đã bị tài nghệ và hình tượng u buồn của đại thiếu gia lấp đầy.
Thấy nhiều nữ hầu đang tập trung trước cửa kêu hô tên của đại thiếu gia, cả đám kích động như muốn đè đại thiếu gia ra mà cưỡng hiếp vậy, cục lửa của Quân Hinh lập tức nhảy lên, đứng dậy thủ thế bước ra ngoài cửa, hô lớn : "Tạo phản à?"
Chỉ một thoáng, tất cả đều im lặng như tờ, cửa sổ hành lang thậm chí là còn xuất hiện vết nứt do nội công của tiếng hô quá thâm hậu, tất cả nữ hầu ngoài cửa đều bị "sư rống công" của Quân Hinh làm cho chấn động, sửng sốt trong nhất thời, sau đó liền cúi đầu, dùng tốc độ nhanh nhất của mình rời khỏi chổ này.
..................................
Sau vụ này, Dương Dạ liền bị Dương Tự quấn quít lấy, yêu cầu dạy ình mấy cái kỹ xảo biểu diễn ấy, tất cả mấy cái này đều là do tay của Dương Dạ tự động làm cả, muốn hắn dạy cho người khác, sao có khả năng chứ? vì vậy, Dương Dạ vẫn từ chối, cuối cùng làm cho Dương Tự giận dữ rời đi, chửi đại ca không trượng nghĩa, lén đi học đàn ghi ta, mà không dạy lại ình!
Cơm tối là do Hiểu Hiểu và Ôn Nhu mang đến cho Tây Thi và Trịnh Đán ăn, Quân Hinh sợ Dương Chấn Quỳ hỏi, cho nên còn cố ý giải thích giùm, nàng ta thật sự xem Tây Thi và Trịnh Đán là bạn của Dương Tự rồi.
Đương nhiên, trong giờ ăn cơm tối, Dương Tự không xuất hiện, mà Dương Dạ thì bị Dương San cuốn lấy, hỏi mấy ngày nay biến mất là đã đi đâu, sau đó lại nghe chị Quân Hinh kể về "Khúc hát buồn" của đại ca xong, liền gấp đến độ đuổi theo Dương Dạ, nhất định bắt Dương Dạ phải hát ình nghe!

Bắt mình cầm đàn hát tiếp? Dương Dạ nghĩ. Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, xuyên qua tầng tầng phong tỏa, né qua vô số vòng vây, một mình một người chạy thẳng lên sân thượng của chủ trạch, hai tay chóng lên lan can, ngẩng mặt lên nhìn trời đêm, hình như muốn tìm một cái gì đó ở trên ấy vậy.
Từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, Dương Dạ thấy rằng mình chưa từng được yên tĩnh, hắn thậm chí là có chút nhớ về cuộc sống trước đây, bây giờ chạy lên sân thượng, một là vì muốn yên tĩnh một chút, hai là có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ một chút.
Bầu trời buổi tối ở đây là cái loại màu xanh rất đậm, có gió thổi qua, khiến cho hắn hơi lạnh lẽo một chút, nhìn những ngọn đèn trong Dương gia đại trạch, Dương Dạ lại không cảm thụ được sự yên tĩnh nào cả, ngược lại còn thấy tâm loạn như ma.
Không biết là qua bao lâu, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Dương Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, kinh ngạc kêu lên : "Mẹ nhỏ, sao lại là mẹ?"
"Dương Dạ, con ở đây làm gì?" Dương lão thái thái đi đến, đứng bên cạnh Dương Dạ, không nhìn hắn mà nhìn về bầu trời đen xa xa.
"Không có gì, vốn muốn tìm một chút yên tĩnh ở đây, nhưng cái gì cũng không có" Dương Dạ nhẹ nhàng thở dài.
"Có nhiều chuyện, mẹ cũng không rõ" Tinh Tinh đột nhiên nói ra một câu đầy ẩn ý.
"Ha ha, mẹ nhỏ, sao mẹ cũng bắt đầu phiền muộn giống con rồi?' Dương Dạ cười, nhìn về chổ cao hơn trong trời đêm.
"Ở đây không có người khác" Tinh Tinh quay đầu lại, nhìn Dương Dạ, nói từng chữ từng câu : "Dương Dạ, con có thể nói ẹ biết, con rốt cục là ai không?"
Trong lòng Dương Dạ cả kinh, quay đầu lại nhìn Tinh Tinh : "Mẹ nhỏ, mẹ ..."
"Mẹ biết, con không phải là Dương Dạ trước đây, đúng không?" Tinh Tinh nhìn thẳng vào mặt của Dương Dạ, ánh mắt rất bình tĩnh.
Trong lúc nhất thời Dương Dạ không biết nên nói cái gì cho phải, sợ rằng ánh mắt hoảng loạn của mình sẽ bán đứng mình, vì thế liền quay đầu đi, đưa ánh mắt về hướng trời tối.
"Con lễ phép, hiểu chuyện, chân thành, rõ ràng cái gì là tình cảm" Gió đêm thổi qua mái tóc của Tinh Tinh, nàng nhìn Dương Dạ, tiếp tục nói : "Nhưng thay đổi của một người, không có khả năng nhanh như vậy, càng không thể nào lớn như vậy"
Dương Dạ không nói gì cả, Tinh Tinh đang vạch trần hắn, nhưng vì sao lại nói ngay lúc chỉ có hai người mà thôi?
"Hơn nữa, càng giật mình hơn chính là, lực lượng do con sử dụng, không giống như người bình thường có thể làm được" Ánh mắt của Tinh Tinh rực lên, giống như là đang muốn vạch trần cái khăn che mặt của Dương Dạ : "Ha ha, mẹ thậm chí là hoài nghi, con là thiên thần trên trời xuống giúp Dương gia, giúp Chấn Quỳ. Nếu như con không xuất hiện, Dương Dạ sợ rằng sẽ sụp đổ"
Dương Dạ rốt cục đã lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại nhìn Tinh Tinh : "Mẹ nhỏ, thật ra từ góc độ của mẹ mà nói, hoài nghi của mẹ thậm chí rất đúng. Con quả thật không còn là Dương Dạ trước đây, con không hề biết một chút gì về con trước đây cả, con thậm chí là còn chưa thấy được mẹ ruột của mình thế nào" Nói xong, Dương Dạ quay người qua, vươn hai tay đỡ lấy vai của Tinh Tinh :"Con chỉ có thể nói ẹ biết, bây giờ con là Dương Dạ, Dương Chấn Quỳ là ba con, Dương San là em gái của con, Dương Tự là em trai con, Dương gia là nhà của con, còn mẹ, là mẹ nhỏ của con"
Tinh Tinh nhìn Dương Dạ, rất lâu sau đó, nước mắt chậm rãi chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận