Ý Râm Vạn Tuế


Trở về Dương gia đại trạch, Dương Dạ để cho Vương Tài lái xe, Vương Tài sợ đến run cả người lên, sắc mặt tái nhợt gật đầu, dọc đường đi, bởi vì đã giải trừ hiểu lầm với Nam Vinh gia, lại càng không sợ mất Quân Hinh, cho nên tâm tình rất tốt, quay lại hát với Tô Lạp : "Mình rất xấu, nhưng mình rất dễ thương", nhưng không ngờ rằng Tô Lạp lại có thể cúi đầu gầm gừ theo giai điệu của Dương Dạ, tuy rằng âm điệu rất giống với mấy em tham gia vào cuộc thi "Siêu cấp nữ sinh", nhưng mà tiếu tấu và giai điệu có thể hòa hợp với Dương Dạ, cái này làm cho Quân Hinh và Dương San cươi ngặt nghẽo, tuy rằng Tô Lạp trước mặt hai nàng rất là ngoan ngoãn, nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng sinh động như vậy. Vì thế, ánh mắt của Dương San nhìn Dương Dạ càng lúc càng sùng bái, ánh mắt của Quân Hinh hình Dương Dạ thì càng lúc càng ướt át.
Cái cảnh này giống như là " hai bên bờ sông tiếng vượn kêu không thôi, mấy nhà sung sướng một nhà sầu", phía Dương Dạ, Quân Hinh và Dương San thì cười không ngừng, nhưng mà lái xe Vương Tài thì đang sợ đến vỡ mật, dọc đường đi hắn bị tiếng gầm gừ của Tô Lạp làm hết hồn mấy lần.
Trước Dương gia chủ trạch, Dương Dạ để cho Dương San mang Tô Lạp đi, trước khi đi còn sờ đầu của Tô Lạp, dặn dò nó : "Không được hồ đồ, phải ngoan, tao lập tức đi thăm mày ngay"
Tô Lạp giống như nghe hiểu, gật đầu gầm gừ một tiếng, lắc lắc đầu, suýt chút nữa đã làm rớt cái áo choàng xuống luôn, làm cho Dương San sợ đến mức vội vã đè đầu của Tô Lạp xuống, sợ nếu lòi ra ngoài thì sẽ hù ấy cô hầu của Dương gia té xỉu mất.
Dương Dạ nói là có việc muốn tìm ba, cho nên Quân Hinh và Dương San cùng mang Tô Lạp rời đi, trước khi đi Quân Hinh yêu cầu Dương Dạ bảo đảm, tuyệt đối là không được lấy ba ra làm cớ để lén gặp Hiểu Hiểu, Tiểu Đán và Tiểu Thi! Trong lòng Dương Dạ thấp thỏm, vội vàng phát thề : "Nếu như anh lén đi gặp người khác, thì để cho tác giả và người dịch truyện này, cùng với những ông chồng lén lút ngoại tình chết không được tử tế!" (Ơ đờ cờ mờ thằng này ...)

"A? Anh nói cái gì?' Quân Hinh kinh ngạc hỏi.
"À không có gì không có gì, nhớ nhầm lời thoại" Dương Dạ cười : "Em cùng với San San thu xếp chổ cho Tô Lạp đi, anh lập tức đến tìm hai em ngay"
Sau khi Quân Hinh rời đi, Dương Dạ không trực tiếp đi tìm Dương Chấn Quỳ, tuy rằng đã giải trừ hiểu lầm với Nam Vinh gia tộc, có tin tức tốt này làm cho tâm tình đi gặp ba của Dương Dạ cũng có chút khẩn trương, nhưng mà trước đó, Dương Dạ muốn đi gặp một người bạn, người bạn này nếu như không gặp, thì hẳn là rất có lỗi với chuyến hành trình đến Nam Vinh gia ngày hôm qua.
Dọc đường đi đến chổ người bạn này, trong lòng Dương Dạ chỉ cười và cười, cười ra dao nhỏ. Không ngừng tưởng tượng trong đầu : ông chủ Châu, lần này đúng là không cần phải khách khí nữa, mặc kệ là ông nói hay không nói thật, nhất định cũng phải bẻ một cổ tay của ông!
.........................................
Nhưng mà làm cho Dương Dạ trăm triệu lần không ngờ chính là, khi hắn đến tầng hầm giam giữ Châu Khiết Luân kia, thì kinh ngạc phát hiện ra : Châu Khiết Luân đã chết!
Trên mặt đất của tầng hầm loang lổ vết máu, Châu Khiết Luân ngã dựa vào tường, đầu ngoặc ra một bên, có vẻ ngạc nhiên trừng to mắt, sắc mặt trắng bệch, đã bị người ta cắt đứt cổ họng, chảy khô máu.
Những nam hầu cùng đi mở cửa với Dương đại thiếu gia nhìn thấy cảnh này, liền ói ra ngay, che miệng xoay người chạy đi, còn Dương Dạ thì đứng trước cửa, quan sát bên trong phòng, cẩn thận bước chân vào trong, đi đến bên cạnh Châu Khiết Luân, nhìn trái nhìn phải, hai tay của Châu Khiết Luân nằm cạnh thân thể, hai chân duỗi thẳng ra, vết máu trên chân nói rằng trước khi chết hắn ta còn giãy dụa một chút, mà trên mặt hắn, miệng há hốc ra, mắt trừng to, nhìn như trước khi chết đang nói cái gì đó, đột nhiên bị người ta cắt đứt cổ họng, rất rõ ràng, theo hình dạng phát âm của miệng thì trong lòng Châu Khiết Luân muốn nói là : Tôi không muốn chết!
Dương Dạ khẽ thở dài, hắn rất hy vọng là bây giờ Châu Khiết Luân có thể đột nhiên đứng dậy, cười nói một câu : "Đạo diễn, vừa rồi tôi diễn như vậy có vấn đề gì không?"

Đáng tiếc, chuyện này căn bản là không có khả năng, Châu Khiết Luân đã chết, chết rất đúng lúc, chết rất là chán! Dương Dạ biết, Châu Khiết Luân mà chết như vậy, tất cả đầu mối liền bị cắt đứt.
Nhưng mà, rốt cục là ai có thân thủ cao như vậy? Có thể đột nhập vào trong Dương gia đại trạch được bảo vệ nghiêm ngặt một cách thần không biết quỷ không hay, sau đó tiến vào tầng hầm, giết chết Châu Khiết Luân rồi rời đi mà không để lại một chút dấu vết nào hết?
Tầng hầm không có cửa sổ, cửa chính ra vào thì không bị hư hao gì cả, như vậy làm cho lòng nghi ngờ của Dương Dạ càng tăng lên, sát thủ vào bằng cái nào? Chẳng lẽ trong Dương gia có nội gián?
Dương Dạ nghĩ, sự kiển này quả thật giống như Nam Vinh Huyễn nói, căn bản là không đơn giản như vậy, đối phương cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại. Được rồi, chờ Nam Vinh Huyễn đến, cùng hắn tham khảo một chút.
Vì vậy, Dương Dạ tìm mấy bảo vệ và nam hầu, lôi xác của Châu Khiết Luân ra tầng hầm xử lý đi, bây giờ Dương Dạ rất rõ ràng, trong ngoài của năm đại gia tộc, có chết vài người cũng không tính là chuyện lớn gì cả, cảnh sát cũng chẳng buồn hỏi thăm làm gì.
...............................

Châu Khiết Luân chết rồi, làm cho tâm tình của Dương Dạ cũng trầm xuống, đi đến đại sảnh lầu hai, nhìn thấy , kể sơ sơ lại quá trình giải trừ hiểu lầm với Nam Vinh Huyễn mà không có chút hưng phấn nào cả. Nhưng mà làm cho Dương Dạ kinh ngạc chính là, sau khi ba nghe xong, tuy rằng cũng hài lòng, nhưng hoàn toàn không hề có được sự hưng phấn và vui vẻ giống như Dương Dạ tưởng tượng vậy.
"Ba, làm sao vậy?" Dương Dạ nhìn ba nửa ngày, cảm thấy khẳng định là có chuyện, nhẹ giọng hỏi.
Dương Chấn Quỳ khẽ thở dài, ngồi trên ghế sô pha, nói : "Có thể làm rõ chuyện này với Nam Vinh gia quả thật rất tốt, Dương gia chúng ta không có thêm một kẻ địch rồi"
"Ba, đây là ..." Dương Dạ ngồi xuống bên cạnh Dương Chấn Quỳ, kéo tay của ba, hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận