Lúc Dương Tự kinh ngạc la lên, thì Dương Dạ đã túm lấy cổ của tên quần bơi màu vàng rồi, đang chuẩn bị chọc ghẹo thằng nhóc không biết trời cao đất rộng nà, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ới của Dương Tự, Dương Dạ quay đầu lại nhìn, nhất thời cảm thấy tức giận.
Tên đầu trọc kia không biết khi nào đã lén bò ra khỏi đống cát, và thừa dịp Dương Dạ không chú ý, lặng lẽ đi đến bên cạnh Trịnh Đán, bắt lấy cánh tay của Trịnh Đán.
"Anh! Anh! Mau cứu người đi!" Dương Tự khẩn trương liều mạng dậm chân kêu lên.
Dương Dạ không nói gì cả, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu trọc này, bàn tay nắm chặt lấy cái cổ của tên quần bơi màu vàng.
"Mày! Mau thả thiếu gia của bọn tao ra!" Tên đầu trọc bị ánh mắt của Dương Dạ làm cho hoảng hốt, rụt cổ về, vươn tay ra túm lấy Trịnh Đán.
"Nếu tao không thả thì sao?" Ánh mắt tức giận của Dương Dạ trở nên lạnh lùng, không biết thiếu gia trong tay mình là con cái nhà ai, mà dám ỷ thế hiếp người như vậy!
"Mày .... không thả?"Tên đầu trọc nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm một cái gì đó có thể uy hiếp một chút, nhưng đáng tiếc là xung quanh chỉ toàn cát và cát, tên đầu trọc khẩn trên đến lắp bắp, trong lúc vô tình cúi đầu nhìn thấy Trịnh Đán trong tay mình, trên mặt liền nở một nụ cười âm hiểm : "Hừ, thằng nhóc, nếu như mày không thả thiếu gia của bọn tao ra, thì tao sẽ không khách khí với nó!"
Người chung quanh xem náo nhiệt liền sửng sốt, toàn bộ đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về tên đầu trọc.
Tây Thi ngơ ngác đứng một bên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Dương Dạ, Trịnh Đán bị dọa hết ngây dại trong tay của tên đầu trọc, vành mắt đỏ lên như muốn khóc.
"Anh! Làm sao bây giờ?" Dương Tự đứng bên cạnh khẩn trương, nhưng mà cũng không giúp được gì cho đời, chỉ có thể lo lắng suông.
Dương Dạ liếc mắt nhìn Dương Tự, sau đó nhìn về tên đầu trọc, vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng như cũ, cười nhàn nhạt nói : "Mày muốn thế nào?"
"Hừ! Nếu mày không thả thiếu gia của bọn tao ra, tao sẽ ..." Tên đầu trọc cúi xuống nhìn Trịnh Đán, lại ngẩng lên cười nhạo nói : "Tao sẽ lột hết quần áo của nó! Để cho nó bị lăng nhục trước mặt nhiều người!"
Khói đang bốc lên trên đầu của Dương Dạ, còn những người xung quanh cũng bắt đầu chửi bớt.
Không ngờ rằng sau khi Dương Tự nghe những lời này, liền bước nhanh đến trước vài bước, hai mắt rực sáng, trên mặt cười không tự chủ, hô to với tên đầu trọc : "Ê! Thằng đê tiện! Mày quá đê tiện rồi!" Lúc nói chuyện, nước miếng còn chảy dài ra khỏi mồm nữa.
"..."Tên đầu trọc đơ ra luôn, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh thật to, người xung quanh cũng lập tức yên tĩnh lại, toàn bộ biểu tình thành dại ra.
Nước miếng vẫn chảy xuống, Dương Tự đi lại một bước, mang vẻ mặt chờ mong, nói : "Mày là tên cầm thú! Nếu như mày lột quần của nàng xuống, vậy càng đê tiện hơn!"
Người xung quanh đã có kẻ không chống đỡ được, ngã rầm xuống đất.
Dương Dạ tức đến phà khói ra mũi, túm lấy tên quần bơi màu vàng tiến về trước, tung cước đá một phát làm Dương Tự bay đi, quay đầu lại nói với tên đầu trọc :" Tốt tốt, mày thả nàng ra, tao thả thiếu gia của mày, giao dịch công bằng"
Tên đầu trọc hô lớn : "Mày thả trước! Lập tức!"
Dương Dạ cười cười, âm thầm dùng thêm chút sức ở tay, tên quần bơi màu vàng kia vốn đã sợ đến không nói nên lời rồi, bỗng nhiên cảm thấy đau nhức, cái cổ giống như sắp gãy vậy, lập tức gào to thảm thiết : "Ai da má ơi! Thả người! Lão Ngốc! Nhang thả con bé ấy ra!"
Tên đầu trọc tên là lão Ngốc kia nghe tên quần bơi màu vàng hô như vậy, do dự một chút, liền thả Trịnh Đán ra, Tây Thi vội vàng chạy đến, đỡ lấy Trịnh Đán, còn Dương Tự cũng ù té chạy đến nhìn Trịnh Đán.
Dương Dạ cười cười một chút, dùng tay đẩy mạnh tên quần bơi màu vàng đi, làm cho hắn chúi nhũi xuống cát một lần nữa. Lão Ngốc vội vàng chạy lại, đỡ tên này lên, người xung quanh xem náo nhiệt thấy mọi chuyện đã kết thúc, đều lắc đầu rời đi, cảm thấy không đã ghiền chút nào cả.
Lúc này từ xa bỗng nhiên có một tiếng con gái vang lên : "Anh! Anh ơi!"
Dương Dạ nhìn theo âm thanh, lập tức bị chấn động. Xa xa có một cô gái đang mặc đồ bơi hai mảnh màu vàng đi tới, khuôn mặt xinh đẹp, vừa đi vừa vuốt mái tóc đầy nước của mình, có một ít nước dính lên trên bộ ngực và cái cổ trắng tuyết của nàng, lúc này trong mắt của hắn, tất cả đều như đứng hình lại, còn hành động của cô gái kia, cứ như là một pha quay chậm vậy. Hai chân thon dài trắng tuyết, từng bước dẫm nát cát trắng trên biển, vòng eo nhỏ gọn nhưng tràn ngập co dãn đang lắc lư, bộ đồ tắm hai mảnh kia tuy che khuất được bộ phận bí ẩn, nhưng không làm giảm được nét đẹp của nàng. Đương nhiên, cái hấp dẫn Dương Dạ nhất chính là hai khối thịt cực lớn căng tròn, vâng, chính là căng tròn chứ không xệ, trước ngực của cô gái này, mảnh áo tắm chỉ che đi được một phần giữa của khối thịt, hai phần ba của nó vẫn lộ ra rõ ràng dưới ban ngày, mà trong pha quay chậm này, khi cô gái chạy đến gần, thì hai khối thịt ấy đang tưng lên, tưng lên theo nhịp phập phồng của cơ thể, cũng làm cho trái tim của Dương Dạ đập nhanh lên, nhanh lên theo một tần suất khác thường...
Cô gái thở hổn hển chạy đến trước mặt tên quần bơi màu vàng, tức giận hỏi : "Anh, anh làm sao vậy?"
"Tiểu thư, chính là hắn! Hắn bắt nạt thiếu gia!" Ánh mắt của lão Ngốc cũng dừng lại trên bộ ngực của cô gái, nhưng ngoài miệng vẫn báo cáo.