Ý Râm Vạn Tuế


Dương Dạ hoàn toàn chìm đắm trong sự vui sướng trước nay chưa từng có này, dưới "cực hình" tuyệt vời không gì sánh được này, thằng nhỏ của Dương Dạ dần dần có phản ứng, ài, cái này cũng là bình thường, nếu là em mà bị "cực hình zú đè" như vậy mà không có phản ứng thì thôi rồi ... Trở lại vấn đề chính, khuôn mặt của một người đàn ông bị đè giữa hai ngọn núi đôi to như hai đỉnh E vơ rét của một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp mỹ mạo thế này, nếu mà không có phản ứng thì trên cơ bản là có vấn đề về giới tính rồi, ví dụ như trong giới giải trí hiện nay có một người tên là ... Á, suýt nói bậy rồi!!!
Bên này Dương Dạ đang vui vẻ muốn chết, thì bên kia Tiểu Niếp rốt cục đã mệt, thở phì phò đứng lên, cho rằng mình đã áp dụng thủ đoạn phi thường, hung hăng trả thù và dằn vặt tên sắc lang đang té xỉu này một phen. Nhưng mà lúc đứng lên tự nhiên phát hiện ra sắc mặt của Dương Dạ có chút ửng hồng, mà vị trí cái áo chổ bộ ngực của mình lại ẩm ướt! Tiểu Niếp giật mình hoảng sợ, tưởng đâu ngực có mình có vấn đề, vội vàng lột áo ra ngay để kiểm tra, phát hiện không có gì khác thường, rồi mặc áo lại, bắt đầu khó hiểu và quan sát Dương Dạ, trong lòng rất buồn bực, vậy tại sao cái áo lại bị ướt? ( đố mọi người tại sao nó ướt )
Tiểu Niếp nhìn Dương Dạ từ trên xuống dưới, đột nhiên nàng bất chợt phát hiện ra, cái tên sắc lang đang hôn mê bất tỉnh này, ở đũng quần bên dưới tự nhiên lòi lên một cục!!!

Trời ạ! Lẽ nào tên này tỉnh lại rồi? Tiểu Niếp hoảng hốt, đi qua vài bước, giơ chân lên, hướng về phía bộ phận đặc thù đó, do dự nửa ngày, nhưng vẫn chưa đạp xuống một cái ... À, chổ này cần phải nói rõ một chút nếu không mọi người hiểu lầm thì chết thằng nhỏ mà tội thằng lớn, lúc Tiểu Niếp thay đồ, chỉ mặc bộ đồ vận động trên người, cũng không có mang giày dép gì cả, càng không có giày cao gót gì gì đó như mọi người tưởng tượng, mà chỉ đi chân không thôi. Cái lều dưới thân của Dương Dạ, Tiểu Niếp đương nhiên biết đó là cái gì rồi, nhưng vẫn dùng chân trần của mình để dò xét một chút, tuy rằng cách một lớp quần nhưng Tiểu Niếp vẫn cảm thấy xấu hổ, thậm chí là cảm thấy ghê tởm, dù sao thì công việc của nàng đôi khi thỉnh thoảng cũng sử dụng mỹ nhân hoặc mỹ nhũ kế để dụ dỗ đàn ông, nhưng mà đối với thứ này của đàn ông thì tuy rằng đã nhìn thấy rồi chứ không phải là không thấy, nhưng tiếp xúc gần gũi thì chưa có, hơn nữa ... có một lần hồi nhỏ thiệt là nhỏ, lần đó, Tiểu Niếp được mẹ dẫn đi mua sắm trong thương trường, lúc nàng đi thay đồ trong phòng, phát hiện ra có một người đàn ông đang tự an ủi bản thân! Từ đó về sau, cảnh tượng này đã khắc sâu vào trong tâm trí của Tiểu Niếp rồi, và nàng nảy sinh ra tâm lý chán ghét hoặc ghê tởm đàn ông cũng là vì như vậy, mỗi lần nhớ lại là thấy kinh tởm! Chỉ riêng có một người đàn ông duy nhất khiến cho nàng cảm thấy thoải mái, chính là người mà nàng thầm mến ...
Cho nên, sau khi do dự mãi, Tiểu Niếp không thể nào đạp xuống được, đành chuyển vị trí lên bụng của Dương Dạ, hung hăng đạp cho vài cái, thấy Dương Dạ không có phản ứng gì, mới thở phào một hơi thật dài.
Người thở phào thứ hai chính là Dương Dạ, khi thấy chân của Tiểu Niếp giơ lên và nhắm ngay thằng nhỏ của mình, mồ hôi lạnh của hắn chảy ra ròng ròng, trong lòng đang cầu kinh cầu phật cầu tất cả các vị thần là năng lực của mình có thể bảo vệ cho thằng nhỏ, nếu thằng nhỏ mà xảy ra chuyện thì thằng lớn chỉ biết khóc mà thôi. Cũng may là không biết Tiểu Niếp bị trúng loại gió gì nữa mà không đạp xuống, chuyển qua đạp bụng của mình, Dương Dạ vội vàng dùng lực toàn thân dồn xuống bụng, căng bụng ra mà chịu mấy đạp hung hăng của Tiểu Niếp. Sau đó lén thấy Tiểu Niếp xoay người bỏ đi thả lỏng cảnh giác, mới yên tâm nhắm hai mắt lại.
Cái yên tâm này chính là, Dương Dạ bây giờ không có nguy hiểm gì cả, tuy rằng bị trói bị bắt, nhưng mà một cô bé ngây thơ như Tiểu Niếp lại chẳng thể làm gì được hắn cả. Vì thế Dương Dạ cũng quyết định nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trên thảm của phòng Tiểu Niếp, không bao lâu sau thì tự nhiên ngủ luôn.
Lúc này chỉ có Tiểu Niếp là khổ, vốn nàng biết thuốc ngủ trong rượu có thời gian hiệu lực là bao nhiêu, vì vậy ngồi trên ghế chờ Dương Dạ tỉnh dậy, tính toán thời gian, trong lòng nghĩ chờ khi hắn tỉnh lại sẽ bắt đầu tra khảo hắn. Nhưng mà chờ trái chờ phải chờ mãi vẫn không thấy đâu, chờ hoài mà không thấy Dương Dạ tỉnh lại, Tiểu Niếp lại cho rằng mình bỏ thuốc quá liều, nhưng mà nửa tiếng trôi qua, một tiếng trôi qua, lúc này mới tự nhiên phát hiện ra tên sắc lang chết tiệt này đang nằm khò khò trên mặt đất!
Cái này làm cho Tiểu Niếp tức muốn hộc máu, cầm ly rượu đi vào toilet hứng đầy nước lạnh, sau đó trở lại hất hết cả ly nước vào mặt của Dương Dạ!

Bị nước lạnh tạt vào, Dương Dạ nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Tiểu Niếp, lại nhìn trái nhìn phải một chút, liền nhớ ra tình cảnh của mình. Vì vậy làm bộ giật mình, giãy dụa mở to mắt ra hô : "A! Tiểu Niếp tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Niếp thấy Dương Dạ đã tỉnh lại, cục tức vừa rồi cũng không còn nữa, cười lạnh ngồi xuống ghế, gác chân lên nói : "Hừ, ngươi đừng có giãy, vô ích thôi!"
"A? Cô muốn làm gì? Đừng cưỡng gian tôi!" Dương Dạ tiếp tục hô to một cách kinh khủng.
Tiểu Niếp nghe xong, sắc mặt liền đen xuống, ngẩng đầu lên hô : "Không biết xấu hổ! Ai muốn cưỡng gian ngươi! Đàn ông dơ bẩn! Đàn ông xấu xa! Sắc quỷ lưu manh, bại hoại lưu manh, côn đồ lưu manh!"
Dương Dạ bị chửi đến sửng sốt, sau nửa ngày giãy dụa mới ngồi dậy được, làm vẻ mặt cầu xin, nói : "Tiểu Niếp tiểu thư, chúng ta không quen không biết, cô bắt tôi để làm gì?"

"Hừ!" Tiểu Niếp vung chân ra, đá một cái làm cho Dương Dạ bật ngửa, miệng hung hăng nói : "Tên kia! Đừng có lấy cái Đại Nghiệp gia tộc gì đó của ngươi ra lừa ta! Ngươi mau nói cho ta biết ngươi là ai? Tên là gỉ? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Đến quần đảo kim thạch làm gì?"
Dương Dạ nhìn Tiểu Niếp, do dự một chút rồi làm bộ kinh khủng trợn tròn mắt ra : "Cô điều tra tôi .... cô rốt cục là ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận