Y Sủng Cuồng Phi


Editor: E.l.f
Thời gian chầm chậm trôi, nụ cười trên môi Phong Nhược Ngôn càng tươi rói, dần dần chuyển từ cười nhẹ thành cười lớn, tiếng cười làm lòng người kinh sợ.
“Ta sẽ làm gì? Nếu như quận chúa quả thực vì muốn tìm chuyện để hỏi mới nói ra câu ấy…… A, Lưu Phong thúc thúc của ngươi mang danh Chấn Thiên hạ Chiến thần vương gia, Chiến thần đấy, vậy nên vương phi của chàng dĩ nhiên cũng không phải nữ nhân bình thường đâu…… Nếu ta giết người thì có tính không?” Nói xong nàng đảo mắt nhìn từ quận chúa Tuyết Diên sang thái hoàng thái hậu Mạc Vân đầy khiêu khích, lát sau lại nhìn Tuyết Diên hỏi:
“Không biết quận chúa có nhã hứng nghe ta nói đôi câu hay không?”
“Được thôi!” Tuyết Diên nhìn thoáng qua thái hoàng thái hậu Mạc Vân, thấy người khẽ gật đầu mới nhẹ nhàng đồng ý.
“Nói đến giết người, ở Tây Lưu quốc, Thiên Hạ lâu chỉ trong một đêm liền đổi chủ, đế vương Tây Lưu trong một tháng đổi tới ba triều, ở một khu vực cách hoàng thành không xa có một người chặn được hàng trăm kẻ địch. Các vị không cần tò mò. Đó đều là thuộc hạ của Phong Nhược Ngôn ta!”
Sắc mặt thái hoàng thái hậu Mạc Vân đột nhiên trầm xuống, nhìn Phong Nhược Ngôn đầy phức tạp, đứng lên, cười nhẹ: “Hiên Viên vương phi quả thực tài giỏi, cũng giúp cho hoàng nhi bớt được gánh nặng!”
Lạc Vân Cơ chớp mắt, tiếp lời thái hoàng thái hậu Mạc Vân: “Khó có cơ hội mẫu hậu vui vẻ như vậy, chi bằng vương phi biểu diễn một chút kiếm pháp cho mọi người cùng xem đi?”
Phong Nhược Ngôn cười như không cười nhìn Lạc Vân Cơ, rồi sau đó nhìn sang thái hoàng thái hậu, nói: “Nương nương cũng muốn xem Nhược Ngôn múa kiếm sao?”
Mạc Vân cười hiền từ: “Ta rất hy vọng !”

Phong Nhược Ngôn mỉm cười!
Lạc Vân Cơ liếc mắt ra hiệu cho tên thái giám phía sau, rồi sau đó mới phân phó: “Tiểu trác tử, nhanh đi lấy kiếm ra cho vương phi!”
Phong Nhược Ngôn ngạo nghễ, cười khiêu khích: “Không cần phiền tới công công, kiếm sao, ta có!”
Phong Nhược Ngôn đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lạc Vân Cơ. Nàng thản nhiên vung tay, kiếm đeo bên hông một thị vệ đứng sau lưng Lạc Vân Cơ bỗng nhiên phát ra tiếng động rồi bay vút lên, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng!
Bốn phía im bặt, tên thị vệ kia hoảng hồn bị bật ra ngoài. Đám thị vệ đi theo bảo vệ thái hoàng thái hậu Mạc Vân và hoàng thượng cũng đều sợ hãi, kể cả đám lính canh chừng bốn phía cũng mang sắc mặt như gặp phải ma. Mạc Vân, quận chúa Tuyết Diên cùng nhìn nhau, trong lòng khiếp đảm. Võ công của Hiên Viên vương phi thật cao cường, cao cường đến ma quỷ cũng phải khóc!
Quận chúa Tuyết Diên bỗng đứng lên!
Mạc Vân suy tư, với võ công ấy của Phong Nhược Ngôn, nếu muốn ám sát một ai cũng không khó khăn gì, đám hộ vệ phía sau mình cũng chẳng ứng phó nổi. Quả nhiên, không hổ là nữ nhân của Hiên Viên Lưu Phong! Thế nhưng, vừa nãy, Phong Nhược Ngôn kia lại còn dám nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích a, rõ ràng có ý đồ cảnh cáo mình, nếu như Hiên Viên Lưu Phong thật sự muốn thâu tóm giang sơn Đông Thần quốc thì cũng giống như nàng, dễ như trở bàn tay, một chiêu liền hạ gục tất cả!
Đồng thời nàng ta cũng có ý đùa cợt mình, cười nhạo mình đã lớn tuổi mà còn không phân biệt được phải trái đúng sai, ai tốt ai xấu. Hơn nữa còn là Hiên Viên Lưu Phong khinh thường những kẻ cho rằng chàng muốn nắm gọn giang sơn Đông Thần quốc. Chàng vô cùng khinh bỉ!
A, đường đường là thái hoàng thái hậu của cả một nước, vậy mà lại bị một nữ nhân nhỏ bé coi thường?
Hừ, Phong Nhược Ngôn quá thông minh, quá to gan!

Phong Nhược Ngôn lúc này cũng đang chú ý tới từng biểu hiện trên mặt Mạc Vân.
Hiên Viên Lưu Phong ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay nàng.
Phong Nhược Ngôn nghi hoặc hỏi: “Thanh kiếm này có vấn đề sao?”
“Kiếm không có vấn đề, nhưng chủ nhân của nó có vấn đề hay không thì chưa chắc được. Thanh kiếm này tên là Lãng Ngân kiếm. Nhược nhi bảo bối, nàng đã bao giờ thấy một thị vệ bình thường lại có thể sử dụng thanh kiếm vang danh này hay chưa?”
“A? Nghĩa là sao?” Phong Nhược Ngôn mơ hồ hiểu ra. Ban đầu nàng cũng nghi ngờ tên thị vệ đứng sau lưng Lạc Vân Cơ, ai bảo hắn cứ nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong bằng ánh mắt thù hận sâu sắc như vậy!
Hiên Viên Lưu Phong lắc đầu, khẽ cười: “Nếu ta không đoán sai, lần đó ở Thiên Hạ lâu, chúng ta bị một toán người chặn lại, trong đó có một kẻ đã dùng thanh kiếm này!”
“Ý chàng là lần đó, kẻ đi cùng Yên Phi Tuyết là hắn? Cũng chính là người mà Lạc Vân Cơ phái đi theo chúng ta?”
“Có phải Lạc Vân Cơ phái đi hay không, ta không biết, nhưng Lạc Vân Cơ chính là kẻ đứng sau bọn chúng, điều này ta cam đoan!”
Nghe chàng nói như vậy, Phong Nhược Ngôn cười nhạo: “Thật ra, nhìn Lạc Vân Cơ có vẻ rất sáng suốt nhưng lại si mê cuồng dại nam tử tên Hiên Viên Lưu Phong là chàng, chỉ hận không thể xé nát nữ nhân đi bên cạnh đời mối tình có duyên không có phận mà thôi! Ha ha, nếu đúng như vậy, xem ra mối quan hệ giữa nàng ta và tên thị vệ kia rất đáng xem xét nha. Có điều, lúc trở về chàng lại định giết cả nhà hắn ta để tăng thêm cừu hận sao?!”
Hai người thoải mái nói chuyện, không kiêng dè ánh mắt sợ hãi xung quanh, thỉnh thoảng còn nhìn về phía thái hoàng thái hậu Mạc Vân cười, đồng thời trong tay lại âm thầm vận khí. Một luồng khí lạnh xẹt ngang đầu đám người, thanh trường kiếm tên Lãnh Ngân trong tay Phong Nhược Ngôn khẽ động đậy rồi phát sáng!

Lát sau, chỉ thấy Phong Nhược Ngôn khẽ cười rúc vào lòng Hiên Viên Lưu Phong. Tất cả những kẻ có mặt trong yến hội đều kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng, phát run! Cuối cùng, một tiếng vút vang lên, thanh trường kiếm mang theo ánh sáng cùng luồng sát khí bắn tới đài cao.
Cũng như lúc thanh kiếm bị rút đi, tên thị vệ, thái hoàng thái hậu Mạc Vân và kể cả Lạc Vân Cơ đều không có phản ứng, a, không phải, phải nói là bị doạ chết điếng, không còn sức đâu mà phản ứng lại nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm sắc phóng thẳng về hướng Lạc Vân Cơ!
Có kẻ sợ tới mức liên tục kinh hô, Lạc Vân Cơ quá sợ hãi, dĩ nhiên không thể lường trước được tình huống này. Sắc mặt nàng ta trắng bệch. “Leng keng!”, thanh trường kiếm không giết Lạc vân Cơ mà chỉ cắm thẳng trở lại vào vỏ hộp đựng nó!
Phong Nhược Ngôn nhìn Lạc Vân Cơ sợ đến phát run liền cười lớn: “Thái hậu nương nương, sắc mặt người làm sao vậy, không thoải mái sao? Có cần mời thái y tới không? À đúng, đa tạ thanh kiếm của vị thị vệ kia, quả là thanh bảo kiếm. Lần đầu tiên Nhược Ngôn được đụng tới nó mà lại có cảm giác rất đỗi quen thuộc nha!” Nói xong, nàng lại đánh mắt nhìn về tên thị vệ kia.
Cả người Lạc Vân Cơ lại run lên, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Vương phi thật biết nói đùa!”
Đám đông liên tục chuyển từ kinh sợ này tới kinh sợ khác, nhất thời nhìn Phong Nhược Ngôn bằng ánh mắt không thể tin được!
“Hay lắm!”
“Ba! Ba! Ba!” Hiên Viên Diệc Li nói lớn còn vỗ tay ba cái liền đến phát đau, nhìn Phong Nhược Ngôn với ánh mắt sùng bái. Trong mắt hắn, trên trời dưới đất, quả nhiên chỉ có duy nhất Phong Nhược Ngôn xứng đôi với hoàng thúc Hiên Viên Lưu Phong của hắn, cũng chỉ có duy nhất Hiên Viên Lưu Phong mới có thể ở bên Phong Nhược Ngôn!
Phong Nhược Ngôn nhẹ nhàng liếc nhìn Hiên Viên Diệc Li rồi nói với Hiên Viên Lưu Phong: “Chàng với hắn, quả nhiên là hoàng thân quốc thích!”
“Ân!”
“Lão công, võ công của thiếp đã tiến bộ hơn rồi nha!” Phong Nhược Ngôn làm nũng.

“Nhược nhi bảo bối chính là tuyệt thế kỳ tài!”
Cả hai cùng im lặng trong giây lát, ánh mắt thái hoàng thái hậu Mạc Vân có chút khác lạ, nhìn Tuyết Diên một cái, rồi sau đó đột nhiên nói: “Không ngờ được, hôm nay ai gia đã được mở mang tầm mắt rồi. Kẻ nào to gan dám nói Phong Nhược Ngôn là bao cỏ công chúa chứ? Thật vớ vẩn, nếu kẻ nào còn dám nói xằng nói bậy nữa, lão thái bà này nhất định không tha. Tuyết nha đầu, khó có hôm tỷ tỷ thần tiên của ngươi vào cung, vậy thì tranh thủ cơ hội này học tập một chút đi, sau này còn có thể tìm được phu quân tốt!”
“Hoàng tổ mẫu!” Tuyết Diên ngầm hiểu, trưng ra vẻ mặt thẹn thùng, rồi sau đó xoay người hành lễ với Phong Nhược Ngôn: “Thần tiên tỷ tỷ, hoàng cung buồn chán lắm. Chúng ta đi dạo ở ngự hoa viên một lát được không? Hôm nay Nam Viên quốc đã cung tiến vài bồn hoa cẩm lan, Tuyết Diên dẫn tỷ đi xem!”
Ánh mắt nàng ta có vẻ rất chân thành, khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.
Phong Nhược Ngôn nheo mắt, từ từ đứng thẳng người, nói với Hiên Viên Lưu Phong: “Lão công, thiếp ra ngoài đi dạo một chút!”
Hiên Viên Lưu Phong bình tĩnh nhìn nàng, nàng còn bình tĩnh ra hiệu cho chàng yên tâm, rồi sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài cùng Tuyết Diên. Mà ánh mắt Tuyết Diên có gì đó không ổn!
“Ngươi muốn nói với ta cái gì? Ta thật sự là không biết là chúng ta có cái gì có thể nói!” Đến ngự hoa viên, Phong Nhược Ngôn và Tuyết Diên không hẹn mà cùng phân phó người hầu đứng xa xa. Phong Nhược Ngôn thoải mái hỏi.
“Tỷ tỷ quả nhiên thông minh, Tuyết Diên bội phục!” Tuyết Diên khẽ cười nhưng thiếu chân thành!
Có thể thấy rõ, nàng ta rất thông minh, rõ ràng, đứng trước mặt người thông minh hơn mình, cách nguỵ trang tốt nhất chính là chẳng hề nguỵ trang!
“Quận chúa cũng thực thông minh, chúng ta cũng giống nhau thôi!”
“Tỷ tỷ, tỷ cũng biết, Tuyết Diên xem tỷ như tình địch!” Tuyết Diên khẽ cắn môi, rồi sau đó ngẩng đầu, chân thành nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận