Editor: E.l.f
Sắc mặt thái hoàng thái hậu Mạc Vân bắt đầu trở nên khó coi, thân là thái hoàng thái hậu tôn quý của Đông Thần quốc, cao sang, quyền lực, đột nhiên lại bị một kẻ khác châm biếm mà kẻ đó lại là một nữ nhân ít tuổi. Nếu như kẻ đó giễu cợt châm biếm ở một nơi xa xôi nào cũng chưa chắc bà ta đã chịu được, huống chi kẻ to gan đó lại là người con gái đang đứng đối diện mình!
A, tức giận cũng đúng thôi. Phàm là con người, một khi đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực và danh vọng, nào mấy ai có thể chịu nổi lời châm biếm, giễu cợt hay thậm chí là một lời khuyên răn từ người khác, mặc kệ đối phương là thật lòng hay không?
“Phong Nhược Ngôn, ngươi đừng tưởng rằng bản cung thật sự không dám làm gì ngươi! Cho dù ngươi có Hiên Viên Lưu Phong che chở thì sao? Cho dù ngươi võ công cao cường thì sao? Cho dù ngươi là lưỡng quốc công chúa thì sao? Ngươi có thể giương oai giễu võ trước mặt kẻ khác, nhưng trước mặt bản cung, ngươi nên biết, chỉ cần bản cung nói một câu, ngươi và hài nhi trong bụng lập tức chết không có chỗ chôn!”
Phong Nhược Ngôn nghe xong những lời này, ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau lại lập tức nhíu mày. Chuyện nàng mang thai, ngoại trừ tâm phúc thân cận nhất của Hiên Viên Lưu Phong được biết thì không hề đồn ra ngoài, vậy làm sao mà thái hoàng thái hậu Mạc Vân lại biết?
Đột nhiên nàng nghĩ đến một khả năng, ánh mắt đanh lại, thầm cười lạnh, hừ, thái hoàng thái hậu Mạc Vân, quả nhiên là một con cáo già!
Nàng nhìn thẳng lên khuôn mặt nhăn nhó khó coi của thái hoàng thái hậu, trực tiếp xem thường ánh mắt đằng đằng sát khí từ khuôn mặt ấy, thản nhiên khinh thường liếc bà ta cái, nói bằng giọng điệu cao ngạo: “A, thần thiếp tin thái hoàng thái hậu có thể nói được làm được. Vẫn câu nói kia, thái hoàng thái hậu ngài quả nhiên rất buồn cười! Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Hiên Viên Lưu Phong chỉ huy cả đại quân, được muôn dân kính ngưỡng, đến cả hoàng tôn yêu quý của người là đương kim hoàng đế cũng một mực tôn kính kính yêu chàng. Vậy người thử nói xem, nếu thật sự chàng muốn làm phản, chiếm đoạt hết thảy giang sơn của Hiên Viên vương triều, cần gì phải đợi lâu như vậy? Chỉ cần chàng hô một tiếng, thiên hạ tất nhiên sẽ ủng hộ, cần gì để lâu cho người gán tội? Chàng là Nhiếp chính vương, nhưng thái hoàng thái hậu, người đã bao giờ nghĩ cho, tại sao bao nhiêu năm nay người đại diện cho cả đại gia tộc Hiên Viên cai quản cả giang sơn Đông Thần quốc nhưng lại không có gì gọi là chuyển biến mới tốt hơn? Hơn nữa vì sao bốn nước hùng quần mà nước mình lại ở vai trò chủ chốt? Vì sao ngay khi thái hoàng thái hậu Mạc Vân rút về ẩn cư an nhàn, một đám lòng lang dạ sói Vân gia và đám hoàng thân quốc thích quyền cao chức trọng lại không tranh thủ thời gian mà cướp đoạt? Người không cảm thấy nhiều năm qua, hoàng tôn yêu quý – đương kim hoàng đế của người từ lúc lên nắm quyền trị vì luôn thuận buồm xuôi gió hay sao? Hay người cho rằng, tất cả nhất định là do tổ tông của gia tộc Hiên Viên ở trên trời phù hộ? Rõ ràng người thừa hiểu đám người Vân gia không hề e ngại gì đám binh lính cỏn con mà người đang nắm giữ trong tay ngay cả khi đã rời cung!”
Phong Nhược Ngôn lại hít sâu một hơi, cười lạnh: “Thái hoàng thái hậu, thần nghĩ người nhất định sẽ cảm thấy những lời này rất buồn cười, nhưng mà, trong lòng người chẳng lẽ thật sự không nghĩ tới? Người cảm thấy, Đông Thần quốc này, không cần có Hiên Viên Lưu Phong, chỉ cần người chưa thành lão bà hoặc giả chưa thoái vị, sẽ có thể làm cho quần thần kính sợ, bất cứ lúc nào cũng điều động được đại quân nam chinh bắc chiến, bằng một tiếng hô liền có thể khiến tứ quốc hoang mang? Người cứ tin rằng dân chúng tôn sùng Hiên Viên Lưu Phong một mà tôn sùng thái hoàng thái hậu Mạc Vân mười? A, có lẽ cũng có khả năng này, chỉ cần người trẻ lại ba, bốn mươi tuổi là được rồi!”
Cả người thái hoàng thái hậu Mạc Vân toả ra khí thế bức người, nếu không phải Phong Nhược Ngôn không sợ trời cũng chẳng sợ đất mà yếu đuối như bao nữ nhân khác, hẳn là lúc này đây nàng đã vội vàng quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ!
Phong Nhược Ngôn lạnh lùng nhìn thái hoàng thái hậu Mạc Vân, nói tuột hết mọi suy nghĩ trong đầu bà ta: “Thái hoàng thái hậu, à không, có lẽ thần thiếp nên gọi người là mẫu hậu, người không cần phán xét Phong Nhược Ngôn ta đại nghịch bất đạo, thật ra người thừa hiểu, người bây giờ bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, rõ ràng đó chỉ là cái cớ mà thôi. Nghe qua thì có vẻ rất có đạo lý nhưng bản chất chẳng qua cũng chẳng khác gì mấy thiên kim tiểu thư suốt ngày ở khuê phòng hay là mấy công tử phóng đãng ngoài thiên hạ, hoặc cũng giống như Lạc Vân Cơ lòng lang dạ sói, âm mưu hiểm độc. Những tưởng người sẽ ra tay xử lý hết những kẻ tranh thủ thời cơ làm loạn, hoá ra không phải, người không hề làm thế!”
Đột nhiên, ánh mắt Phong Nhược Ngôn thay đổi, sắc mặt những người xung quanh trở nên tái nhợt. Nàng cắn chặt răng, hít sâu một hơi, tiếp tục cất lời:
“Người trưng ra vẻ trượng nghĩa, vì tương lai của cả Hiên Viên vương triều, thực chất đó chỉ là lời nguỵ biện che dấu cho rắp tâm xấu xa, bụng dạ hẹp hòi của mình. Cái gì mà trượng nghĩa? Chỉ cần là người thông minh, rành mưu lược chắc chắn sẽ nhìn ra, cả Đông Thần quốc này, chỉ có một mình Hiên Viên Lưu Phong mới thích hợp nhất cho vị trí lãnh đạo. Cái gì mà vì tương lai của Hiên Viên vương triều? Vớ vẩn! Chẳng lẽ thái hoàng thái hậu đã quên, Hiên Viên Lưu Phong cũng mang họ Hiên Viên, cũng là con cháu chính thống, hoàng thân quốc thích của Hiên Viên vương triều? Người nói xem, không phải chàng cũng có tư cách để đứng lên vị trí đó hay sao? Vậy thì vì gì mà người lại gạt chàng ra khỏi đại sự của Thiên Thần đại lục, không cho chàng nắm quyền cai quản giang sơn? Là bởi vì người không muốn từ bỏ mọi quyền lực đang có trong tay. Là bởi vì người biết, nếu giang sơn Đông Thần quốc thuộc về tay Hiên Viên Lưu Phong, chắc chắn lượng quân người đang nắm giữ sẽ bị cướp lại. Đến lúc ấy, sự tồn tại của đương kim thái hoàng thái hậu sẽ không còn giá trị! Cho nên, người thà chết cũng không để chuyện đó xảy ra, thần thiếp nói đúng chứ?”
Đôi mắt thái hoàng thái hậu Mạc Vân thái hoàng thái hậu bừng bừng lửa giận. Không khí như kết đặc, ngưng lại xung quanh Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn phát giác ra hơn một trăm tên ám vệ đã giương sẵn cung, chờ thời cơ liền xử lý nàng. Nếu nàng không có trực giác nhạy bén, võ công linh hoạt, e rằng đến khi tên đã bắn ra rồi mà nàng vẫn chưa phát hiện ra! Những tên ám vệ này, hành động gọn gàng, rất gọn nhẹ, một tiếng bước chân cũng không có. Binh lính chinh chiến trên trận mạc cũng chưa chắc đã được như thế!
“Mẫu hậu, người tức giận rồi. Người nói Nhược Ngôn vô pháp vô thiên, không lẽ những lời ta vừa nói đã khiến người chột dạ?” Nói đến đây, nàng trưng ra vẻ mặt buồn bã, đau lòng, rồi sau đó, giọng nói lại càng tăng thêm độ lạnh lùng: “Hôm nay người quyết định bày ra yến hội này có lẽ đã phải chuẩn bị không ít nhỉ? Vừa nhìn có vẻ như cái gì người cũng biết, cũng hiểu, nhưng đối với Hiên Viên Lưu Phong, rốt cuộc thái hoàng thái hậu hiểu chàng được bao nhiêu? Tổ chức yến hội này, dựa vào cái gì mà người tin chắc chàng sẽ tham gia? Thần thiếp tin chắc, nếu như ngày hôm nay chàng dám không có mặt, tội danh khi quân phạm thượng, mưu đồ soán vị sẽ ngay lập tức chụp lên đầu chàng!”
“A, mẫu hậu, nếu đúng như những gì người nói thì hôm nay Nhược Ngôn đã nói quá nhiều, hẳn là bây giờ nên tiêu sái thoát ra khỏi vòng vây của ám vệ. Nhưng lấy thân phận vương phi của Hiên Viên vương phủ, thần thiếp muốn nói thêm với người một câu này. Chàng, Hiên Viên Lưu Phong, ngày trước đã quả quyết cự tuyệt ngôi vương, có nghĩa là, bây giờ không có, ngày sau cũng không có âm mưu soán vị cướp ngôi, nhúng chàm thanh danh! Đó chính là quy tắc làm người của chàng, có điều, nếu cứ ép buộc chàng khiến chàng khó chịu thì đến lúc đó, chàng sẽ không thèm để ý cái gì gọi là nhân đức! Có lẽ thái hoàng thái hậu không biết, nhiều năm qua Hiên Viên Lưu Phong chàng tận tâm tận lực phụ tá hoàng tôn yêu quý của người, không hẳn vì tình nghĩa huynh đệ mà còn bởi vì trách nhiệm. Không phải trách nhiệm đối với con cháu của người mà là trách nhiệm với Đông Thần quốc, với Thiên Thần đại lục. Cho nên, nếu thật sự muốn đánh tan thế chân cân bằng hiện nay, vì trách nhiệm, Hiên Viên Lưu Phong sẽ làm gì? Nhược Ngôn cầu mong thái hoàng thái hậu hãy cân nhắc!”
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân mấp máy môi nhưng không nói nên lời, trong lòng lại không ngừng tự hỏi chính mình, là do mình làm sai sao?
Có một bí mật người khác không thể biết, chỉ có riêng bà biết, ngôi vị hoàng đế của hoàng nhi, con trai Mạc Vân, không phải là do di chiếu. Bởi vì năm đó, người thích hợp nhất cho ngôi vua mà tiên đế đã nhìn trúng không phải là nam trưởng đã trưởng thành của bà mà lại là Hiên Viên Lưu Phong, khi ấy còn nhỏ tuổi. Năm đó, Hiên Viên Lưu Phong ở trong chính điện hô to, bảo rằng Mạc Vân thậm chí còn không bằng một nữ nhân khác!
Bà ta không cam lòng , vì thế đã đi tìm nữ nhân kia nói chuyện. Nữ nhân đó quả thực rất đẹp, thông minh hiền lành, chính là mẫu thân của Hiên Viên Lưu Phong, cũng là tình địch duy nhất vui vẻ nhường lại ngôi vị kia cho Mạc Vân, còn giúp bà ta giải quyết ổn thoả mọi xì xào bàn tán trong quần thần!
Lúc ấy, nữ nhân xinh đẹp kia đã nói rằng: Hoàng hậu tỷ tỷ đừng lo, Phong nhi tuy rằng rất giỏi giang nhưng dẫu sao vẫn còn nhỏ, hơn nữa tâm tư quá nhiều, thân làm mẫu thân như muội còn không thể hiểu hết. Có lẽ nó sẽ làm nên công trạng lớn, đáng tự hào chứ không nhúng chàm thanh danh. Còn thái tử (hoàng huynh của Lưu Phong, Hiên Viên Lưu Lan) thì ngược lại, tâm tư kín đáo, cẩn trọng. Thần thiếp tin, nếu thái tử đứng ở cương vị đó, nhất định sẽ làm rất tốt!
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân còn nhớ rõ, ngày đó, mỗi khi nhắc đến Hiên Viên Lưu Phong, khóe miệng nữ nhân đó cười rất thần bí, nhưng lúc ấy, bà ta mải lo nghĩ đến chuyện phải làm sao cho thái tử Hiên Viên Lưu Lan thuận lợi lên làm hoàng đế nên không suy nghĩ thấu đáo về nụ cười thần bí đó. Còn bây giờ khi nghe Phong Nhược Ngôn nói bằng giọng đau xót, Mạc Vân mới hiểu hết ý tứ trong nụ cười năm đó: Ngôi vương không phải là thứ Hiên Viên Lưu Phong cần. Ngôi vị hoàng đế sẽ cản bước tiến về phía trước của hắn chứ không có ích lợi gì!
Ý tại ngôn ngoại!Ngôi vị hoàng đế, tuỳ theo cách nhìn của mọi người mà ao ước hay từ bỏ, không hẳn ai cũng như Mạc Vân!
Mẫu thân của Hiên Viên Lưu Phong, nàng ta đã âm thầm nói với Mạc Vân rằng, Hiên Viên Lưu Lan không bằng Hiên Viên Lưu Phong, lựa chọn con đường đi cũng khác biệt!
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân nghĩ lại mọi chuyện, sắc mặt thay đổi liên tục.
Một Mạc Vân kiêu ngạo hơn người mà lại bị một kẻ cấp thấp khinh thường, năm đó đã từng, hiện tại lại còn bị Phong Nhược Ngôn khinh thường. Hừ, làm sao chịu nổi?
“Nực cười. thật quá nực cười. Không biết. Bản cung làm sao biết được! Phong Nhược Ngôn, ngươi cho rằng, chỉ bằng mấy lời này của ngươi mà bản cung sẽ cân nhắc lại sao?” Mạc Vân gằn giọng, tâm trí ban nãy vì nhwos lại chuyện cũ nên có vẻ lơ đãng, còn bây giờ, tất cả đều là kích động, tức giận!
Phong Nhược Ngôn kinh ngạc, nếu theo đúng tính toán của nàng, thái hoàng thái hậu Mạc Vân sẽ có phản ứng khác chứ? Bàn tay bà ta đã nắm lại thành quyền nghĩa là đã bị kích động! Tuy nàng không rõ vừa nãy thái hoàng thái hậu đã nghĩ gì nhưng giờ này, nhìn thấy khuôn mặt hằm hằm tức giận của bà ta và những cây cung đang âm thầm giương thẳng về mình, nàng vẫn cố giữ nét mặt thản nhiên.
Bàn tay âm thầm cầm lấy một cây ngân châm, ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào thái hoàng thái hậu Mạc Vân, lạnh nhạt nói: “Nếu như người cảm thấy hôm nay Nhược Ngôn đã quá vô lễ với người, ẩn giấu mưu đồ khác, vậy thì Nhược Ngôn sẽ toàn tâm toàn ý chịu phạt!”
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân nghi hoặc. Dựa vào thực lực cũng như võ công của Phong Nhược Ngôn chắc chắn nàng đã phát hiện ra đội quân ám vệ của mình chỉ cần mệnh lệnh lập tức xử lý nàng. Hơn nữa, cho dù không phát hiện ra điều đó thì nhìn vào vẻ mặt của bà ta, chí ít, ánh mắt nàng ta cũng phải lộ ra một tia bối rối. Thế nhưng, lúc này đây, ánh mắt của Phong Nhược Ngôn đầy u ám, thần thái bình tĩnh. Ngay cả thái hoàng thái hậu Mạc Vân đã gần ngũ thập nhất tuần (năm mươi mốt tuổi) cũng phải thừa nhận, dáng vẻ bây giờ của Phong Nhược Ngôn rất xinh đẹp, câu hồn đoạt phách người khác, so với mẫu thân của Hiên Viên Lưu Phong, chỉ có hơn, không có kém!
Nghĩ đến nữ nhân kia, thái hoàng thái hậu Mạc Vân càng tức khí, chuẩn bị phất tay ra lệnh cho ám vệ, nhưng nhìn lại vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh của Phong Nhược Ngôn như thể đã biết trước mọi việc, lòng bà ta lại dấy lên một tia dao động!