Edit: Rika
Phong Nhược Ngôn ngồi dậy, sau đó nói hết mọi chuyện xảy ra cho Hiên Viên Lưu Phong nghe.
Hiên Viên Lưu Phong nghe nàng nói, cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó mở miệng nói: “Ừ, nàng nói thế cũng đúng, nhưng bảo bối nè, nêu nàng đã suy nghĩ vì ta như thế, mà lão công không có hành động gì đáp trả lại cũng không xứng đáng với nàng”
Cánh tay thon dài của hắn dùng sức một chút, Phong Nhược Ngôn nằm trong lồng ngực Hiên Viên Lưu Phong, cảm thấy không được tự nhiên, khẽ cắn môi, buồn bực nói: “Không được, ta vẫn còn mệt”
Hiên Viên Lưu Phong sửng sốt, rồi lại có chút buồn cười, lực đạo trên tay cũng buông ra một ít, thế nhưng ánh mắt sáng rực khóa chặt trên người nàng, khiến nàng không thể động đậy, sau đó cười nhẹ nói: “Vật nhỏ, chắc ta sẽ dùng dây thừng, trói nàng lại bên người, tùy thời mang theo bên mình, đỡ phải làm cho lão công vì nàng mà tức giận, ta và nàng luôn ở bên nhau như thế”
Phong Nhược Ngôn nghe hắn nói như thế, trong đầu không ngừng suy nghĩ méo mó, Hiên Viên Lưu Phong bị cột lại, sau đó dùng roi ngược đãi, nhất thời “phụt” một tiếng, nàng bật cười vui vẻ.
“Hay nha, ý kiến này của chàng rất tốt, cứ quyết định như vậy đi, khi trở lại ta sẽ bảo Truy Nguyệt chuẩn bị, tìm vật liệu tốt nhất chế tạo ra một sợi dây mới được. Ha ha, lão công, chàng quả thật là thiên tài, thế mà cũng nghĩ ra được, ai da,ta thật mong chờ nha”
Nói xong, Phong Nhược Ngôn cười run rẩy hết cả người.
Hiên Viên Lưu Phong thấy Phong Nhược Ngôn thế nhưng cười không dứt, nhất thời trừng hai mắt, hô hấp nóng rực phun đến trước mắt Phong Nhược Ngôn, giọng căm hận nói :“Nàng, thật không có lương tâm, nàng muốn đem lão công ta hung hăng ngược đãi”
Khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, hơi thở Hiên Viên Lưu Phong cực đoan làm cho tươi cười trên mặt Phong Nhược Ngôn trong nháy mắt mất tự nhiên, thân thể cũng không tự chủ được nhẹ nhàng run lên, đồng thời, Phong Nhược Ngôn chỉ cảm thấy độ ấm trên người gian không ngừng lên cao, hai má lại giống như hỏa thiêu nóng rực, đỏ bừng, đồng thời hô hấp cũng có chút rối loạn, dị thường như vậy Hiên Viên Lưu Phong làm sao có thể không phát hiện được?
Mà Phong Nhược Ngôn còn lại là không ngừng thầm mắng chính mình, tuy nói mấy ngày nay biết mình mang thai, Hiên Viên Lưu Phong cũng có thân thiết, nhưng bởi vì trong bụng có tiểu bảo bảo, cho nên Hiên Viên Lưu Phong đều khắc chế dục vọng chính mình, không quá phận, nhưng cũng là không nghĩ tới, bởi vì có mang, thân thiết một chút làm nàng thật nhạy cảm, thoáng một cái đụng chạm đều có thể làm cho tâm ý nàng rối loạn, liền giống như hiện tại, Phong Nhược Ngôn muốn từ trong lòng Hiên Viên Lưu Phong giãy ra ngoài, nhưng lại không biết rốt cuộc là vì sao, vẫn chưa giãy ra.
“Nhược nhi bảo ……” Hiên Viên Lưu Phong khêu gợi kêu to làm cho trong đầu Phong Nhược Ngôn đang không ngừng nóng lên, mà ánh mắt hắn lúc này giống như nam châm, có thể đem cả người đều hút vào, Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu liền phát giác gương mặt Hiên Viên Lưu Phong càng lúc phóng đại, càng ngày càng gần, trong đầu Phong Nhược Ngôn ầm ầm vang lên một tiếng, cái gì mà không muốn, cái gì tức giận, cái gì báo thù, cái gì phiền toái, hết thảy đều tan biến, trong mắt chỉ có gương mặt anh tuấn ngày càng gần kia làm cho người ta hít thở không thông, khuôn mặt yêu nghiệt làm cho người ta điên cuồng.
Mà lúc này, môi của Hiên Viên Lưu Phong cũng chạm tới đôi môi của nàng, lưu luyến triền miên, mật ngọt trên môi, tuy đôi môi khô cháy khó chịu, nhưng Hiên Viên Lưu Phong vẫn nghĩ tới nàng, cần thận từng chút tách môi nàng, chạm tới hàm răng, đầu lưỡi của nàng, công thành đoạt đất thành công.
Phong Nhược Ngôn vì động tác của Hiên Viên Lưu Phong cũng có chút động tình, thân thể căn bản không phải do mình khống chế, không tự chủ theo bản năng quấn lấy Hiên Viên Lưu Phong, cả người mềm nhũn, hòa tan vào nụ hôn của Hiên Viên Lưu Phong.
Cả người nóng rực, mơ mơ màng màng, cánh môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, tâm ngứa ngáy khó chịu rên rỉ ra tiếng, trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng sớm bị thiêu đốt, dục vọng dâng lên, lâu như vậy không chạm vào vật nhỏ, không một lần thân mật tiếp xúc, ngửi mùi thơm trên người nàng, đúng là bị dày vò triệt để. Mà giờ phút này, Hiên Viên Lưu Phong chỉ có thể đem loại dục vọng muốn mà không được này dồn hết vào nụ hôn nồng nhiệt kia.
“Ưm……” Phong Nhược Ngôn rên một tiếng, hít thở không thông, tiếng rên đã làm cho dục vọng của Hiên Viên Lưu Phong đang bùng cháy bỗng tìm được một tia lý trí, hít sâu một hơi, rồi sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra.
Một luồng khí trong lành mát mẻ bay vào, Phong Nhược Ngôn nghĩ đến chính mình vừa nãy, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ,
Đồng thời ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, phát hiện ra hô hấp của Hiên Viên Lưu Phong cũng rối loạn giống như nàng.
Phong Nhược Ngôn có chút áy náy, kỳ thật nàng biết, dục vọng của chàng luôn rất mãnh liệt, trước kia không chạm vào nữ nhân thì không nói, sau này có nàng rồi, sau đó nàng lại mở rộng tâm tiếp nhận Hiên Viên Lưu Phong, nàng lại bị chàng ăn sạch sành sanh không chừa một mẩu, mà hiện tại bởi vì nàng đang mang thai, cho nên chàng cố kỵ, bị cấm dục. Mỗi lần khi nàng ngủ, Hiên Viên Lưu Phong thương vụng trộm đi ra ngoài, Phong Nhược Ngôn nàng làm sao không biết, chàng rõ ràng là đi tắm nước lạnh.
Ai, dưới đáy lòng Phong Nhược Ngôn thở dài một hơi, phỏng chừng thiên hạ này cũng chỉ có Hiên Viên Lưu Phong mới có thể làm như thế.
Thời đại này, có người nào nam nhân không phải ba vợ bốn nàng hầu, mặc dù đối với thê tử vẫn tốt, nhưng thời điểm thê tử mang thai, sẽ tìm lý do nạp thiếp hoặc tìm nha hoàn thông phòng, nếu không thì cũng đi tới thanh lâu kỹ viện, ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng không có ít người đàn ông như thế.
Nhưng cũng không thể nói nam nhân ở thời đại này là người không tốt, bọn họ cũng có trách nhiệm, nhưng chung quy mà nói, đây có thể xem như là bệnh chung của bọn họ.
Còn Hiên Viên Lưu Phong, nếu chàng ngoắc tay, sợ là toàn bộ nữ tử trong thiên hạ từ già đến trẻ đều vì chàng mà lao tới, nhưng chàng lại nguyện chọn đi tắm nước lạnh, tình cảm như thế, nói không cảm động, thì là giả tạo.
Phong Nhược Ngôn có chút rầu rĩ, mở miệng, thanh âm thẹn thùng vang lên: “Cái kia…ách…kỳ thật, mang thai qua ba tháng là có thể… có thể cái kia”
Hiên Viên Lưu Phong vừa nghe Phong Nhược Ngôn nói lời tràn ngập ái muội, sửng sốt một chút, rồi sau đó cũng có chút buồn cười, lại có chút cảm động, miệng nở nụ cười, cố ý làm không biết là cái gì nên hỏi:“Có thể cái gì?”
Phong Nhược Ngôn thấy Hiên Viên Lưu Phong không biết, bởi vì giờ phút này Phong Nhược Ngônđang cúi đầu, cho nên không biết kỳ thật Hiên Viên Lưu Phong đang cố ý đùa nàng, tuy nàng mới mập mờ nói một chút đã cảm thấy thẹn thùng, giờ bắt nàng giải thích rõ ràng, nàng sao có thể, chỉ lắp bắp nói: “Có thể…… Có thể…… Ai da, qua ba tháng là có thể viên phòng”
Phong Nhược Ngôn vừa nói xong, mặt đỏ như gấc, ngón tay không ngừng xoa nắn, thẹn thùng.
Nửa ngày trôi qua, Hiên Viên Lưu Phong nhịn không được, bật cười ra tiếng, Phong Nhược Ngôn lúc này mới ngẩng đầu, hung tợn nhìn Hiên Viên Lưu Phong chằm chằm: “Chàng cố ý”.
Hiên Viên Lưu Phong vừa nghe nàng nói, lại nhìn mặt nàng như thế, nhất thời cười càng lớn tiếng hơn.
Phong Nhược Ngôn tức giận, chết tiệt, nàng bực bội, tốt xấu gì Phong Nhược Ngôn nàng cũng coi như là người thế kỷ hai mươi mốt, là một cô gái thiên tài, trước không nói bị một cái cổ nhân hôn tới thất điên bát đảo, chỉ ngắn ngủn nửa canh giờ, trên xe ngựa này bị nam nhân đó trêu chọc hai lần, nếu nàng không mang thai, phản ứng trì độn, nàng quả thật sẽ mua một khối đậu hủ đâm đầu chết đi. (Lúc này Phong Nhược Ngôn đang ngụy biện là mình mang thai nên ảnh hưởng chậm)
Sắc mặt Phong Nhược Ngôn khó coi cực kỳ, Hiên Viên Lưu Phong cũng lăng lăng nhìn nàng chằm chằm, trừng mắt nhìn, cuối cùng lại là nhịn không được cất tiếng cười to, thanh âm ngay cả Liệt Dương bên ngoài nghe xong cũng ghé mắt, ánh mắt thường thường hướng bên trong xe ngựa, có mấy lần bánh xe đều bị va vào tảng đá trên mặt đường.
“Hiên Viên Lưu Phong, chàng chàng chàng chàng chàng…… Chàng còn dám cười thử xem”. Phong Nhược Ngôn thẹn quá hóa giận, hai đấm nắm chặt, nhấc chân muốn đá người
“Nhược nhi bảo bối!” Nụ cười của Hiên Viên Lưu Phong lan đến ánh mắt , vui sướng nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn. Đồng thời đem tay Phong Nhược Ngôn cầm đặt trên ngực mình: “Ta thực vui vẻ, thật sự, nơi này cũng thực thoải mái”
Phong Nhược Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu một trận vô lực, chân nâng lên cũng thả xuống dưới, năng lực lý giải của nam nhân này như thế nào lại không giống người thường, thế nhưng còn có thể lựa chọn thời gian, ngay muốn tức giận cũng không được, giống như nàng là người không phân rõ phải trái, cố tình gây sự.
Dù sao tức giận như thế, một người cũng không phải diễn một mình được?
Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong khóa chặt Phong Nhược Ngôn, trịnh trọng nói: “Nhược nhi bảo bối, không cần lo lắng, chỉ cần tâm nàng vui vẻ làm thê tử của ta, thanh thản ổn định chờ sinh hạ tiểu bảo bảo của chúng ta ,trở thành mẫu thân, lão công chờ nàng hơn hai mươi năm, chờ thêm mấy tháng cũng không sao”
Vài câu nói đầu của Hiên Viên Lưu Phong vẻ mặt phiến tình, nhưng lúc sau lại thay đổi, nói tới nói lui làm mặt nàng lúc trắng lúc đỏ.
Nàng gắt giọng: “Cái gì mà hơn hai mươi năm, thật là già mồm át lẽ phải”
Phong Nhược Ngôn nói xong, lại chọc Hiên Viên Lưu Phong một trận buồn cười.
Cười xong, Hiên Viên Lưu Phong cũng không quên chuyện phát sinh hôm nay, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nghiêm khắc nói: “Cho nên, chuyện hôm nay, ta không hy vọng lại phát sinh lần thứ hai, nếu không, ta không ngại áp dụng cái hình thức phạt kia”