Y Sủng Cuồng Phi


“Lạc vương điện hạ, đã lâu không thấy , khó có được một lần ngài đến Thiên Hạ lâu, nay lại có mỹ nhân đi theo bên mình, điện hạ không giới thiệu một chút sao?”
Ánh mắt Yên Phi Tuyết sâu không lường được quét qua người Phong Nhược Ngôn, sau đó thi thi nhiên hướng Yến Du Trần thi lễ, ý tứ hàm xúc không rõ , mở miệng hỏi.
Lời này của Yên Phi Tuyết hỏi tương đương có học vấn, nàng hỏi một câu như vậy đó là biểu lộ mình đối Yến Du Trần có tình, lại đem Phong Nhược Ngôn cấp trở thành đối phương, trực tiếp đem Phong Nhược Ngôn bỏ qua một bên, làm cho người bên cạnh cho rằng Phong Nhược Ngôn cùng các nữ tử khác cũng không có khác nhau, chính là tnữ tử đê tiện mặt dày đi theo bên người Yến Du Trần.
Phong Nhược Ngôn khẽ nhíu mày, nữ nhân này thật đúng là đem mình trở thành tình địch của ả?
Mà sắc mặt Yến Du Trần nháy mắt cũng chợt tắt, cảm tình của rhắn hiện tại đối mặt với Yên Phi Tuyết có chút phức tạp , nghĩ đến nàng trước kia……
Nhưng là hắn cũng không muốn ủy khuất Phong Nhược Ngôn, hắn biết tiểu tổ tông này không phải tốt tính gì, huống chi quan hệ của bọn họ mới tiến thêm một ít, cũng không thể để cho người phá hủy.
Lập tức liền khôi phục tính cách bất cần đời, biểu tình ra dáng một công tử phong lưu, giơ lên phượng mi nói:
“Ha ha, lời này của Yên mỹ nhân có thể nói sai lầm rồi, trong mơ ta còn chưa dám nghĩ tới cho Ngôn Ngôn theo đuổi sau ta. Ai, nhưng thật sự làm cho người ta bất đắc dĩ , hôm nay ta còn thật vất vả mặt dày mày dạn mới miễn cưỡng làm cho Ngôn Ngôn đáp ứng ta đi theo nàng, lại nói tiếp, ta muốn làm người hầu của nàng chắc gì nàng đã chịu thu nhận ta!”
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều há hốc mồm, này…… Lời này thật làm cho người ta kinh sợ, đường đường là một Lạc vương phong vân, cư nhiên chấp nhận làm người hầu của một nữ tử không biết tên, lại nói rằng nữ nhân này cũng không thật sư tình nguyện chấp nhận người hầu như hắn?
Này…… Thế giới này chẳng lẽ thủ đảo lộn rồi sao? Ai, điều này làm cho các nữ tử trên thế gian yêu mến Lạc vương gia thật thương tâm nha.
Nụ cười của Yên Phi Tuyết chợt ngưng bặt, nàng thật sự không ngờ Yến Du Trần không nể mặt nàng mà trả lời như vậy.
Tuy rằng lòng của nàng không đặt hết lên người Yến Du Trần, nhưng là đối với một nam nhân ái mộ mình, hiện tại đứng trước mặt một nữ nhân khác không nể tình mà đả kích nàng! Điều này nàng làm sao mà chịu đựng được?
“Lạc vương thật hay nói giỡn, ai có thể nhẫn tâm để ngài làm người hầu được? Hay là vị cô nương này nói giỡn với ngài?”
Không đợi Yến Du Trần mở miệng, thanh âm của Yên Phi Tuyết tiếp tục vang lên:“Lạc vương, Phi Tuyết với ngài vẫn là nửa năm tiền sơ dương thành nhất tụ ( nửa năm quen biết), thời gian cực nhanh, nay mời không bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay Phi Tuyết làm chủ, tiếp đãi ngài cùng vị cô nương này?”
Yến Du Trần nghe xong, ánh mắt chuyển về hướng Phong Nhược Ngôn, dùng sức hướng nàng chớp mắt vài cái, muốn bảo Phong Nhược Ngôn cự tuyệt.
Một phen động tác nhỏ như vậy nhưng cũng không qua khỏi ánh mắt của Yên Phi Tuyết, trong lòng nghi kỵ, suy tư, nữ nhân này rốt cuộc là ai?
Phong Nhược Ngôn đối với động tác nhỏ của Yến Du Trần không để ý tới, nàng đến đây vốn chính là đến xem môn quy của Thiên Hạ lâu này, hoặc có thể hay không thám thính một vài sự kiện, hiện tại xem ra, sợ là Thủy Vũ Hinh kia đã tránh được một kiếp hay không có tránh được, hay là sự tình bị thế lực của Thủy gia đè ép đi xuống, dù sao, ở phạm vi thế lực của Thủy gia, muốn che dấu một vài điều cũng không quá khó .
Nói tóm lại, trừ bỏ sự kinh ngạc khi mới tới đây, hiện tại Phong Nhược Ngôn đối nơi này cũng không còn hứng thú. Ở 21 thế kỷ, những cái xa hoa hơn thế này nàng cũng đã thấy qua, vì vậy cũng kinh ngạc nhất hòi rồi chẳng mấy để tâm .
Cho nên, đối với lời đề nghị của Yên Phi Tuyết cũng không có phản đối, hôm nay đề suất đi Thiên Hạ lâu là nàng, chỉ là hứng thú nhất thời, hiện tại đã có người coi tiền như rác, nàng đương nhiên là hoan nghênh .
Vì thế không nhìn đến ánh mắt u oán của Yến Du Trần, hướng Yên Phi Tuyết gật gật đầu, ý bảo các nàng dẫn đường, đoàn người liền hướng lầu 5 của Thiên Hạ lâu đến để dùng cơm.
Tịch gian, Phong Nhược Ngôn đối với các mỹ thực đủ màu sắc, mọi người đến xem đều không cự tuyệt.
Mà Yên Phi Tuyết còn ở lại là cố ý vô tình thử Phong Nhược Ngôn, cũng trực tiếp bị nàng không nhìn đến , làm cho trong lòng Yên Phi Tuyết thật tức giận, nàng thật không ngờ Phong Nhược Ngôn thế nhưng cũng như vậy, không cho nàng mặt mũi, mà Yến Du Trần cũng không nói một câu, đối nàng tương đương sủng nịch, điều này làm cho Yên Phi Tuyết cảm thấy thất bại.
Nhưng nàng lại không thể không miễn cưỡng cười vui, sau lại muốn đánh đàn để gây hứng thú.
Phong Nhược Ngôn tự nhiên cũng không có ý kiến , trên thực tế đang nghe Yên Phi Tuyết đàn hoàn một khúc sau, đối nàng cũng có chút ghé mắt , bản nhạc Yên Phi Tuyết đàn là “Mai hoa tam lộng”*, cầm khúc khi thì u oán thâm trầm, khi thì tinh tế triền miên. Đem một cái nữ tử si tình cùng bất đắc dĩ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho ai nghe thấy cũng lâm vào động tình.
Yến Du Trần nhìn bóng dáng mỹ lệ trước mặt, giai điệu nghe rung động lòng người, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Mà Phong Nhược Ngôn liếc nhìn Yến Du Trần cùng Yên Phi Tuyết, cảm xúc của hai người dao động, trong lòng ám sấn, xem ra này hai người có chút chuyện xưa……
* Mai hoa tam lộng: đứng hàng thứ 4 trong “ Trung Hoa thập đại danh khúc”
Nhạc khúc thuộc loại “tá vật vịnh hoài”, mượn hình ảnh tinh khiết,sự thơm ngát và sức kiên cường chống chọi với cái lạnh của hoa mai để tán tụng những người có tiết tháo cao thượng.Nửa đầu khúc nhạc giai điệu du dương, thanh u gợi lên sự cao quý và trạng thái tĩnh tại an tường của hoa mai. Nửa đoạn sau vội vàng, hấp tấp biểu hiện động thái bất khuất của hoa mai.Giai điệu tiết tấu hai đoạn đầu và cuối như là bất đồng, tương phản rõ rệt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui