Edit: Rika Nguyen
PHong Nhược Ngôn thấy Hiên Viên Lưu Phong trầm mặc, không nói gì, trong lòng tức giận, sương mù trong mắt thoáng bay hết, giọng nói mạnh mẽ
“Buông ta ra! Cách xa ta một chút”
“Ta sẽ không buông đâu?” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong tà mị, nhìn nàng, ôm chặt eo nhỏ của nàng, đem Phong Nhược Ngôn bảo bọc trong lòng!Vừa nãy thật sự tức giận, ôm lấy nàng rồi cười tà mị, tử y bay bay trong gió.
Tuy giọng điệu Hiên Viên Lưu Phong mang theo sự lỗ mãng, nhưng với khí chất cao quý, bá đạo làm cho người ta không tự giác mà cảm thấy rất hòa hợp.
Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, chàng cũng đã chọc giận PHong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn hừ lạnh một tiếng, dưới chân dùng lực một cái, quét tới trên đùi, đồng thời lưu chuyển cổ tay, hướng tới huyệt Thái Dương trên đầu Hiên Viên Lưu Phong mà đánh vào, nếu mà nàng thật sự đắc thủ, Hiên Viên Lưu Phong ắt sẽ chết.
Nhưng, Hiên Viên Lưu Phong chẳng thèm để ý tới chiêu thức tàn nhẫn của nàng, cũng không màng nguy hiểm, khóe miễng vẫn cười như trước,giống như đã nắm trong tay mọi chuyện, chắc chắc là Phong Nhược Ngôn sẽ không hạ thủ được.
Trong lòng nàng lúc này vạn phần tức giận, nàng nghĩ nếu nàng làm như thế này chắc hẳn Hiên Viên Lưu Phong sẽ buông nàng ra, nhưng chàng chẳng thèm nhìn tay của nàng, không thèm né tránh, vẻ mặt bí hiểm.
Hừ, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng nàng sẽ không hạ thủ được sao?
Phong Nhược Ngôn tăng nhanh tốc độ, mắt thấy tay nàng nhanh như tia chớp, ngón tay đã chạm tới trên đầu chàng, nhưng chàng vẫn là một bộ dáng thờ ơ như trước.
Phong Nhược Ngôn đưa mắt nhìn , trong mắt hiện lên sự thất bại, đem thế tấn công sắt bén thu lại, ngón tay xẹt qua đỉnh đầu Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong thấy nàng thu hồi lại thế tấn công, khóe môi lại mỉm cười, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ càng rạng ngời.
Trong lòng nàng bỗng dưng có một sự kích động, bất quá liền bị sự xấu hổ làm cho tan biến, nhíu mắt lại, mở miệng mắng: “ Đồ điên!”
“Ta điên sao?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng rồi đột nhiên cười to : “ Không phải nàng hỏi chúng ta có quen biết không hay sao?”
Phong Nhược Ngôn sửng sốt? Nhíu mày nhìn Hiên Viên Lưu Phong, cũng trong giây phút này, Hiên Viên Lưu Phong lại dùng sức một tí, ôm chạt nàng hơn, làm cho nàng không còn một khe hỡ gì với mình nữa.
Phong Nhược Ngôn đang đứng, không kịp thủ thế liền bị ôm chặt vào lồng ngực rắn chác của Hiên Viên Lưu Phong, đập vào tai nàng là tiếng tim đập ổn định của Hiên Viên Lưu Phong.
Trong phòng lúc này, nam thì tuấn mỹ như thiên thần, nữ thì xinh đẹp như tiên tử, trong phút chốc, đốt cháy biết bao ánh mắt của mọi người.
“Bảo bối, từ này về sau, nàng – chính là nữ nhân của Hiên Viên Lưu Phong ta!” Bá đạo, tà mị, giọng nói như ra lệnh của Hiên Viên Lưu Phong vang lên.
Giống như đây là một câu giải thích cho nàng hiểu, cũng như tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người trong phòng.
Ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong lòng tràn đầy sự thỏa mãn. Hiên Viên Lưu Phong chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình ôm một nữ nhân vào trong lòng như thế này. Ở trên đỉnh cao của Thiên Thần đại lục, có biết bao nhiêu nữ nhân tự động tìm tới nhưng chàng không quan tâm, vậy mà trước mặt nàng, chàng lại có cảm giác rất đặc biệt, thậm chí chàng còn suy nghĩ rằng, trên thế giới này, chỉ cần có nàng là đủ!
Mà lời Hiên Viên Lưu Phong vừa nói ra, trong phòng nhất thời nổi sóng.
Trong mắt Quân Vân Doanh hiện lên sự kinh ngạc, không thể tin được.
Yến Du Trần nhìn nàng bị Hiên Viên Lưu Phong ôm thì trong lòng cảm thấy ảm đạm.
Phong Nhược Ngôn suy nghĩ, Hiên Viên Lưu Phong? Ở Thiên Thần đại lục tên người này đúng là thần thoại, là Nhiếp chính vương của Đông Thần quốc – Hiên Viên Lưu Phong! Như vậy, nàng có cảm giác…
Nhưng lập tức nghĩ đến lời nói bad đạo, cuồng ngạo vừa rồi, Phong Nhược Ngôn nhất thời tức giận.
Nữ nhân của hắn ư? Hừ, hắn mà cũng nói những lời này u? Hiên Viên Lưu PHong sao? Nhiếp chính vương thì thế nào, nàng không sợ?
Trong nháy mắt nàng thu lại sự tức giận, khôi phục lại sự lãnh ngạo, giọng nói lạnh băng, uy hiếp : “Hiên Viên Lưu Phong sao? Nhưng hiện tại! Ta khuyên ngươi tốt nhất buông ra! Nếu không sẽ gánh lấy hậu quả nặng nề.”
“Ha ha ha!Nhược nhi bảo bối, nàng thật là nhẫn tâm nha, nàng không cảm ơn ta giúp nàng trả thù, lại còn uy hiếp ta?”
Trong lòng nàng nổi lên một tầng lạnh lẽo, đang định muốn nói gì đó, đột nhiên cổ tay bị kéo mạnh, tách nàng và Hiên Viên Lưu Phong ra. Phong Nhược Ngôn sửng sốt, Yến Du Trần? Hắn tới khi nào?
Trên người Yến Du Trần lúc này toàn là máu, sắt mặt tái nhợt một cách đáng sợ. Phong Nhược Ngôn nhìn Yến Du Trần, khẽ run lên, rồi sau dó lại thở dài. Đang muốn dẫn hắn đi ra ngoài trị thương, nhưng tay lại bị Hiên Viên Lưu Phong và hắn nắm chặt
“Hiên Viên vương gia, mời ngài buông Ngôn Ngôn ra!” Không đợi nàng mở miệng, Yến Du Trần đã nói trước, đồng thời nắm chặt tay nàng, quyết không buông.
Vừa mới trải qua một trấn đấu sinh tử, Yến Du Trần đã biết có lẽ mình đã yêu nàng từ lúc nào rồi, cho nên, hiện tại, hắn sẽ không buông tay nàng.
“Yến Du Trần, nàng là nữ nhân của ta, hẳn là ngươi biết ai nên buông tay?” Hiên Viên Lưu Phong đề cao âm điệu, nhìn Yến Du Trần mà nói. Đồng thời vận một chút nội lực đánh tới Yến Du Trần.
Yến Du Trần biết, người này là vương giả của toàn bộ Thiên Thần đại lục.
Nhưng, dù thế nào thì nhất quyết cũng không thể buông tay.
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
Bốn phía yên tĩnh như nước, im lặng đến mức có thể nghe được hô hấp cùng sự giằng co vô hình từ ba người.