Edit: Rika Nguyen
Phong Nhược Ngôn đi tới đại sảnh của Thiên Hạ lâu, thấy một đội binh sĩ đang tiến vào, mà cầm đầu là cái tên râu rậm mà nàng đã gặp ở dịch quán.
Ánh mắt nàng mang theo sự hiểm ác, sau đó lại di chuyển tới cái người đã ngăn cản nàng ở trên lầu, mà phụ nhân kia bắt gặp được ánh mắt của nàng, không tự chủ được mà thân mình run lên.
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn như đã hiểu rõ chuyện gì, khóe miệng mỉm cười, cước bộ không dừng lại, vẫn bước đi ra ngoài.
“Là ai vừa mới báo án nơi này có phát sinh án mạng?” Tên râu rậm rảo bước tiến vào Thiên Hạ lâu, liền làm theo luật đó là lớn giọng hét lên.
Theo sau lời của hắn, một đoàn quan sai ập tới, vây quanh lầu một.
Nhìn các động tác như thế, nàng cười lạnh, đây là cách phá án của quan quân dưới chân thiên tử tại kinh thành sao?
“Quan lão gia, ở đây có kẻ giết người, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi” Phụ nhân kia thấy quan sai đến đây, trong lòng nở hoa, bước ra từ trong đám người, hướng tên râu rậm cười quyến rũ.
Đồng thời mở miệng nói, kèm theo sự ủy khuất đáng thương.
“Nha? Hung thủ là ai, người chết là ai?” Râu rậm sửng sốt, sau lại nhíu mày, không kiên nhẫn mà hỏi lại phụ nhân kia.
Người chết! Làm sao mới có hai ngày mà có nhiều người chết thế! Hung thủ giết người hai ngày trước còn chưa điều tra ra,như thế nào hôm nay lại có thêm người chết nữa?
“Kia… hung thủ kia quá lợi hại…ta, ta không dám nói!” Phụ nhân nhìn quan quân đứng đầu lắp bắp mở miệng, đồng thời ánh mắt cũng không quên nhìn Phong Nhược Ngôn đang đứng ở trước cửa, thấy nàng đang mỉm cười, bà ta lại một trận lạnh run.
Mà Lôi Bình Minh (tên râu rậm á) lúc này cũng bắt gặp ánh mắt bà ta nhìn Phong Nhược Ngôn, nhất thời kinh ngạc.
“Lôi bộ đầu, giờ mới gặp ngươi nha!” Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lôi Bình Minh, thong thả bước lên, nói chuyện với hắn.
“Quỳnh…Quỳnh Hoa công chúa, sao ngài lại ở đây?” Lôi Binhg Minh khiếp sợ, hắn vừa mới tới dịch quán xem xét, lại cảm thấy lo lắng cho Thiên Hạ lâu này nên mới đến, nhưng không nghĩ là đụng phải Phong Nhược Ngôn tại đây, nhất thời lắp bắp không nói được gì.
“Lôi bộ đầu, đóng kịch không bằng động thủ, nếu đã gặp nhau ở đây, ngươi cũng nên nói cho ta biết kết quả điều tra cái chết của Cửu Nguyệt tại dịch quán đi!” Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lôi Bình Minh, thản nhiên nói.
Sắc mặt Lôi Bình Minh trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, kinh nghi bất định nói: “Chuyện này…chuyện này”
“Lôi bộ đầu, ngươi không cần khẩn trương, bản công chúa cũng không có ý trách tội ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta đã tìm được hung thủ rồi, hơn nữa hắn cũng đã đền tội, người đó là nhị công tử của Thiên Hạ lâu Thủy Vũ Chiêu, nếu các ngươi muốn tìm chứng cứ có thể lên trên lầu, vào đấy nhìn là các ngươi có thể hiể được!”
Rồi sau đó, nàng chuyển ánh mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của phụ nhân kia, nói: “ Ta nghĩ vị tiểu thư xinh đẹp như hoa lão tỷ tỷ này nhất định rất hứng thú mang các ngươi lên kiểm chứng!”
Phụ nhân kia khi nghe Lôi Bình Minh kêu Phong Nhược Ngôn là Quỳnh Hoa công chúa, đầu óc liền rơi vào trạng thái trống rỗng, giờ phút này lại nghe nàng nhắc đến mình, để bà dẫn mấy người kia lên địa ngục đẫm máu trên lầu, trong lòng lạnh toát, đồng thời thân thể run rẩy, xụi lơ.
Lôi Bình Minh bị lời nói cảu nàng làm cho kinh ngạc, thì ra là Thủy Vũ Chiêu, người chết là người của Thủy gia, mà hung thủ lại là người trước giờ bị thiên hạ chế nhạo là bao cỏ công chúa, như thế này làm sao mà phá án đây?
Hiên Viên Lưu Phong đi tới, thấy đại sảnh có nhiều quan quân, rồi sau đó lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phong Nhược Ngôn.
Khóe miệng mỉm cười, không ngừng cước bộ, bước tới bên cạnh nàng.
Phong Nhược Ngôn cũng không thèm nhìn Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt bình tĩnh nhìn phản ứng của mọi người.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, rất nhanh, nha dịch liền tiến vào khám nghiệm tử thi, đồng thời có một vị mặc y phục của Quan bộ đầu tiến vào, ước chừng 25 tuổi, mày kiếm mắt phượng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong, hắn thản nhiên nhìn lướt qua Phong Nhược Ngôn, khóe mắt hiện lên sự kinh diễm, rồi đưa tầm mắt tới Hiên Viên Lưu Phong đang đứng cạnh nàng, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp rồi mau chóng biến mất.
Lôi Bình Minh vừa nhìn thấy người mới đến, vội vàng tiến lên giải thích : “Cao đại nhân, vị này là Quỳnh Hoa công chúa, hôm nay…”
Lôi Bình Minh cung kính bẩm báo sự việc, sau đó thối lui đến một chỗ, đem chuyện này cho Cao Tiệm Li giải quyết.
Cao Tiệm Li nghe xong, ánh mắt chuyển đến trên người nàng, trên mặt không hienj lên quá nhiều sự kinh ngạc, lập tức liền đi tới trước mặt nàng và Hiên Viên Lưu Phong, chắp tay nói : “ Cao Tiệm Li xin ra mắt Hiên Viên vương gia, Quỳnh hoa công chúa, nơi này vừa xảy ra án mạng, cho nên phiền hai vị có thể rời đi!”
Phong Nhược Ngôn nhìn thấy Cao tiệm Li cung kính nhưng không hèn mọn, lễ phép nhưng lại có tư thế ngoan cường, trong lòng sửng sốt, hơi hơi ghé mắt nhìn, đồng thời ý vị thâm trường mở miệng : “Cao đại nhân, ngươi xác định chúng ta có thể rời đi?”
“Chuyện này là đương nhiên, đồng thời, ngày khác Cao mỗ sẽ tự mình đến bái phỏng, mọi chuyện trong dịch quán xin giao cho Quỳnh Hoa công chúa !” Cao Tiệm Li thấy nàng nghi ngờ, mở miệng trầm giọng nói.
Hiên Viên Lưu Phong nghe được lời nói sau cùng của Cao Tiệm Li, sắc mặt nhất thời trầm xuống, lạnh nhạt nói : “ Cao đại nhân công việc bận rộn, cũng không cần tự mình tới cửa, chỉ cần các ngươi làm tốt công việc của mình là được rồi, để cho dân chúng an ổn sinh sống, ngưỡng mộ các ngươi, Nhược Ngôn của ta ắt hẳn sẽ hiểu được, hôm nay cũng trễ rồi, chúng ta sẽ không quấy rầy Cao đại nhân phá án!” Nói xong liền kéo nàng đang không biết nói gì mà đi.
Mà Cao Tiệm Li nhìn hai bóng dáng đỏ tím biến mất ở cửa, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc, rồi chợt cười ra tiếng!