Edit: Rika Nguyen
Tại cửa Thiên Hạ lâu, Phong Nhược Ngôn bước đến bên cạnh Huyết Mã, xoay người chuẩn bị lên ngựa.
Bất ngờ, tay nàng bị một bàn tay khác nắm chặt.
Phong Nhược Ngôn sửng sốt, con ngươi lập tức nheo lại, ddauw mắt nhìn về phía Hiên Viên Lưu Phong, âm thanh lạnh lùng : “Buông tay ta ra!”
Hiên Viên Lưu Phong không chút do dự, lắc đầu nói “ Nhược nhi bảo bối, nàng không biệt hiện giờ nàng không thích hợp để cưỡi ngựa!”
PHong Nhược Ngôn nhíu mi, hờ hững nói : “ Thích hợp hay không thích hợp cũng không có liên quan tới ngươi, ta nói ngươi buông tay!”
“Ai… thật sự là một tiểu nử tử quật cường…” Hiên Viên Lưu Phong thấy ánh mắt nàng lạnh lẽo, lắc đầu, trong miệng không nén được tiếng thở dài, liền ôm nàng phi thân đến một chiếc xe ngựa xa hoa, không thèm nhìn đến ánh mắt giết người của nàng,đem nàng đặt trên nhuyễn tháp, rồi sau đó ngồi xuống đối diện với nàng, mở miệng nói : “ Trước tiên nàng nên ngủ một giấc, ta đưa nàng dới dịch quán!”
Phong Nhược Ngôn sửng sốt, khẽ động thân thể, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn sâu vào trong mắt Hiên Viên Lưu Phong.
Nàng lạnh lùng nói : “Tốt nhất là đưa ta về dịch quán!”
Hiên Viên Lưu Phong thấy nàng đề phòng như thế, miệng khẽ cười, ánh mắt trong trẻo, ý tứ hàm xúc mà thâm thúy, khí thế bá đạo mà ai oán.Chàng không hề nói gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Phong Nhược Ngôn tháy Hiên viên Lưu Phong không hành động gì, thần sắc hơi buong lỏng, trong lúc này cơn mệt mỏi ập tới, xâm nhạp vào cơ thể, cả người đau nhức.
Cuối cùng, bởi vì cảm thấy không còn gì uy hiếp nữa, có lẽ là thân thể đã mệt mỏi tới cực điểm, có lẽ…Phong Nhược Ngôn không thể chịu đựng được nữa, cơn buồn ngủ xâm nhập vào, nàng tựa vào xe mà ngủ.
Mà trong lúc này, Hiên Viên Luu Phong bất chợt mở mắt ra, nhìn nàng, ánh mắt lóe lên sự suy nghĩ cùng sủng nịch.
PHong Nhược Ngôn bị ác mộng làm cho bừng tỉnh,khi tỉnh lại thì nàng ngửi thấy một mùi hương nam tính đang bao phủ lấy mình, nàng chợt mở mắt ra,liền thấy Hiên Viên Lưu Phong đang ở bên cạnh,nàng có thể nghe rõ tiếng hít thở của hắn,hơi thở phả vào tai nàng, mà ánh mắt thì sáng rực, đang nhìn chằm chằm nàng.
Trong lòng nàng thất kinh, theo như nàng thấy, người này chẳng phải người lương thiện gì, nhưng thật không ngờ, ánh mắt của người này, làm sao có thể nhìn thấu lòng người đến vậy?
Không khí bên trong thật ái muội, Phong Nhược Ngôn mở miệng, lạnh lùng nói : “ Ngươi tốt nhất nên giải thích cho ta?”
Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy ánh mắt nàng gợn sóng, lại bị nàng kêu giải thích thì tâm thật vui vẻ, từ lúc biết nàng toàn thấy nàng lạnh lùng, bất khuất, ngạo nghễ, nhưng chưa bao giờ biết nàng cũng có lúc kiêu ngạo thế này!
Trong lòng từng trận từng trận vui vẻ, đây mới là bộ dạng chân thực của nàng sao?
Còn có, trong lúc nàng ngủ thấy bộ dáng của nàng thật bất an, đến tột cùng là nàng mơ thấy cái gì? Làm sao nàng lại thống khổ như thế?
Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong từ trong sáng biến thành tối thui, ánh mắt cuồng vọng mà bá đạo, nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên cúi đầu mở miệng nói : “Nhược nhi bảo bối, khi nãy nàng ngủ liền cầm chặt tay ta, thật không biết giải thích với nàng sao đây?”
Nói xong, cũng không dời ánh mắt đi, chàng không muốn buông tha một chút biểu tình nào trên mặt nàng.
Trong lòng Phong Nhược Ngôn sụp đổ, nàng không hề nghi ngờ lời nói của Hiên Viên Lưu Phong,trên thực tế, nàng có cảm giác, hai người bọn họ rất giống nhau, trong người đều mang tính cách kiêu ngạo, lại khinh thường nói láo.
Mà làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ chính là, nàng đã ngủ say ở chỗ này, nàng cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu rồi, chính mình chưa bao giờ ngủ trước mặt một người lạ!
Trong khi Phong Nhược Ngôn đang suy nghĩ, Hiên Viên Lưu Phong lại nói, âm thanh mười phần khí phách : “ Nàng gặp ác mộng ư, Nhược nhi bảo bối, nói cho ta biết, nàng có điều gì bất an?”
Nghe vậy, trong lòng nàng lập tức đau xót, lập tức cười tự giễu, ác mộng? Lúc đi ngủ lúc nào nàng cũng gặp ác mộng? Nhưng trong giấc mơ kia, gương mặt vặn vẹo kia, cùng với ánh lửa hủy thiên diệt địa kia, nó tái hiện lại một cách chân thật, làm nàng không thể chịu đựng được!
Trong lúc nàng dang suy tư hồi tưởng, Hiên Viên Lưu Phong đưa tay ra nắm lấy hai vai nàng, khí thế bá đạo mãnh liệt, mạnh mẽ nói : “Nhược nhi bảo bối, về sau quên hết tất cả đi, trong giấc mơ,nàng chỉ có thể nằm mơ thấy ta!” (R: bá đạo gớm k?Hừ hừ!)
Nghe vậy, nàng sửng sốt, đồng thời quét cặp mắt sắc bén như những mũi tên, hàn khí toát ra, giọng nói âm lãnh : “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi không cần chọc ta!”
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy vai mình, hận không thể dùng ánh mắt đục thủng mấy lỗ trên đó.
“Ha ha…” Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên bật cười ra tiếng, buông hai tay ra, rồi bỗng dưng gắt gao nắm chặt hai vai nàng lại, khóa trụ nàng lại, bá đạo tỏng kết ra một câu : “Vật nhỏ, nàng sợ hãi?”
Phong nhược ngôn sửng sốt, rồi rất nhanh sau đó liền tỉnh táo trở lại, tức giận : “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Hiên Viên Lưu Phong không để ý đến sự tức giận của nàng, nói : “ Nhược nhi bảo bối, nàng sợ hãi, nàng sợ phải yêu ta ư, cho nên nàng bài xích việc gần gũi với ta, không muốn nói chuyện với ta, cho nên nàng đã phong bế lòng nàng, đem cảm xúc của nàng với ta chôn tận xuống đáy?”
PHong Nhược Ngôn nghe chàng nói, chợt ngây người, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tức giận, cười rộ lên, trong mắt sáng sủa, nghiền ngẫm nói : “Chậc chậc, Hiên Viên Lưu Phong, Đông thần Nhiếp chính vương, Chiến thần vương gia tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Thần đại lục, hôm nay bản công chúa ta thật sự đã được tận mắt thấy, nguyên lai Hiên viên vương gia lại là người tự kỷ, cuồng vọng cùng hoang tưởng như thế?”
Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày lại,nhìn thiên hạ trước mắt có chút thú vị, tuy rằng chàng không biết ý tứ của nàng nói gì, nhưng chắc chắn không phải là điều tốt đẹp, chàng biết vật nhỏ trước mắt này là người có thù tất báo.
Nhưng chàng không quan tâm, khí thế vẫn như trước, vẫn coi như mọi việc nắm trong lòng bàn tay, mở miệng nói : “Vật nhỏ, nàng không thừa nhận cũng như không muốn có liên quan tới ta, không bằng chúng ta đánh cuộc một ván? Nàng có dám hay không?”
Không dám? Hừ, đùa giỡn à? Khóe miệng nàng nhếch lên, khinh thường liếc nhìn chàng một cái.
Mà hiển nhiên Hiên Viên Lưu Phong đã dự đoán được phản ứng của nàng, thản nhiên cười nói : “ Nếu không sợ, chúng ta đánh một ván, như thế nào?”
Rồi sau đó, ánh mắt mang theo một chút phức tạp cùng trong treo chợt biến mất, chàng nói tiếp : “Nếu nàng thắng trong ván bài này, ta liền đáp ứng nàng, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng, ngoài ra, ta còn đáp ứng cho nàng thêm một điều kiện bất kì nữa!”
Phong Nhược Ngôn vừa nghe, mạnh mẽ ngẩng đầu lên,hai mắt nhìn chăm chú vào mắt Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười rồi nói : “Như thế nào?”
“Được!” Nàng không thu hồi tàm mắt lại, gắt gao khóa trụ, đạm mạc mở miệng đồng ý.
Điều kiện này thật mê người, trước không nói đến điều kiện kia, chỉ cần việc từ nay về sau hắn sẽ không xuất hiện trước mặt nàng, ngu gì không đồng ý, đây là điều nàng mong muốn!
Nhưng người này quả thật cũng không đáng ghét lắm, nhưng lại mang tới cho nàng cảm giác mờ mịt cùng thần bí, loại cảm giác này thật sự không tốt, đối với nàng, nàng luôn mong muốn nắm giữ được mọi việc thì tốt nhất nên tránh xa cái người này.
Huống hồ, Hiên Viên Lưu Phong này nhìn thật sự là một con người nguy hiểm.