Y Sủng Cuồng Phi


Edit: Rika Nguyen
Phía Tây kinh thành, có một con song chảy qua, phố xá phồn thịnh, cây cối mọc xanh um, đây là nơi phú quý của kinh thành.
Đại thương nhân đứng nhất của Tây Lưu quốc, cũng là một gia đình không thuộc hoàng tộc được phong hầu, chính là Thủy gia – cũng được xây dựng ngay tại đây.
Nửa đêm canh ba yên tĩnh, bầu trời đen như mực. Ánh trăng vắt trên ngọn cỏ, sương đêm lượn lờ.
Phong Nhược Ngôn đứng ngoài tường của Thủy gia, ánh trăng hắt xuống, bao phủ lấy toàn bộ người nàng. Thân ảnh xinh đẹp đứng dưới bóng trăng, tóc đen bay bay, nhìn thật xinh đẹp nhưng cũng thật quỷ dị.
Nương theo màn đêm, Phong Nhược Ngôn điểm nhẹ mũi chân, trong nháy mắt, thân thể nàng như một làn khói bay vào trong hậu viện Thủy gia, thần thục tránh đi các binh lính tuần tra.
Đây là nơi ở của chủ nhân Thủy gia, PHong Nhược Ngôn nhanh chóng tiến lại gần.
Trong thư phòng, ba khỏa dạ minh chau đang chiếu sáng, làm cho căn phòng sáng rực như ban ngày, nàng thấy Thủy Vũ Thần đang đứng nói gì đó, mà người ngồi trên ghế kia hiển nhiên là chủ nhân của Thủy gia – Thủy Ngạo Thiên.
“Ngu ngốc, đây là chuyện mà con muốn nói với ta?” Thủy Ngạo Thiên nghe xong lời tường thuật của Thủy Vũ Thần, sắc mặt ác độc, vỗ bàn, mạnh mẽ đứng lên quát.
“Phụ thân, sự thật là như thế, là do con bất tài, không xử lý tốt mọi chuyện, còn khiến cho nhị đệ chết! Thỉnh phụ thân trách phạt” Sắc mặt Thủy Vũ Thần không hề biến đổi, thẳng tắp quỳ xuống nhận tội.
“Con…” Sắc mặt Thủy Ngạo Thiên khó coi đến cực điểm, nhưng lập tức cúi đầu, nở nụ cười quỷ dị.
“Thần nhi, con đứng lên đi, việc này cũng không thể trách con được, cái tên ngu xuẩn Thủy Vũ Chiêu đã chết rồi, cũng bớt đi một tai hoa cho chúng ta, hừ! Về phần Phong Nhược Ngôn kia! Ta sẽ cho ả biết đối nghịc với ta, ta nhất định khiến cho ả sống không bằng chết!”
Một câu nói ngoan độc, phát ra từ một khuôn mặt gầy khô héo, âm thanh quỷ dị, làm cho người nghe bất giác không kiềm chế được mà lạnh run.
Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mi, trong lòng nghi hoặc, sau đó liền khôi phục lại như bình thường, điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục cẩn thận quan sats tình hình bên trong.
“Phụ thân, hay để Phong Nhược Ngôn đó cho con xử lý?” Thủy Vũ Thần nghe xong lời nói của Thủy Ngạo Thiên, trong mắt hiện lên sự phức tạp rồi biến mất ngay.
“Nha? Giao cho con?” Thủy Ngạo Thiên mở miệng, âm thanh xót xa nhưng thật quỷ dị, nhếch môi lên, ánh mắt tà mị, liếc nhìn đứa con trai của mình.
“Đúng vậy thưa phụ thân! Phụ thân công việc bận rộn, nhưng Phong Nhược Ngôn kia đã liên tiếp hãm hại nhị đệ cùng tam muội, tuyệt đối không buông tha cho nàng, cho nên, con thỉnh cầu phụ thân để con xử lý việc này!”
“Ân, như thế cũng được, việc này tùy ý giao cho con xử lý, hy vọng con không làm ta thất vọng! Con xuống trước đi, phụ thân còn đang tính toán sổ sách!” Ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra một chút tình cảm, lạnh như băng.
“Vâng, con xin lui xuống trước!” Thủy Vũ Thần đứng dậy, cúi đầu chào, trong nháy mắt, khi mở cửa phòng ra, biểu tình đờ đẫn trên mặt liền biến thành âm ngoan độc ác.
Phong Nhược Ngôn ngẩn ra, xem ra Thủy gia thật không giống như trong lời đồn đại của mọi người!
Phong Nhược Ngôn vừa nghĩ một tí, đã thấy Thủy Ngạo Thiên cầm trong tay một viên dạ minh châu bước ra ngoài, không chần chừ nàng liền bám theo.
Đi được một hồi lâu, nàng đã theo chân Thủy Ngạo Thiên tới hậu viện, bao quanh nơi này là một rừng trúc.
Thủy Ngạo Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó bước đến trước núi giả, động một cái lên đó, ngọn núi giả liền tách ra làm hai, trước mắt xuất hiện một khoảng tối đen. Đây là mật thất?
Trong chớp mắt, Thủy Ngạo Thiên đã biến mất trước mặt nàng.
Phong Nhược Ngôn nao nao, liền bước tới hòn giả sơn kia, lập lại động tác cảu Thủy Ngạo Thiên, tìm được cơ quan, nhẹ nhàng nhấn một cái, núi giả liền mở ra, Phong Nhược Ngôn nhanh chóng lắc mình tiến vào.
Nhìn xung quanh đã không còn thấy bóng dáng của Thủy Ngạo Thiên, mật thất một mảnh yên tĩnh, âm lãnh, hắc ám, hơn nữa bên trong hơi lạnh không ngừng tỏa ra từ dưới lòng bàn chân, làm cho người ta hoảng sợ.
Kiếp trước nàng đã từng làm việc trong bóng đêm, tuy rằng dã quen, nhưng giờ phút này, đứng trong mật thất này, nàng lại cảm thấy một trận lạnh run.
Phong Nhược Ngôn bất động một chút, sau đó lập tức tiến lên phía trước.
Chỉ một lát, nàng đã tới gian phòng chính, trước mắt là một căn phòng rộng rãi, tràn ngập ánh sáng, phía dưới lại có một cái phòng khác, Phong Nhược Ngôn đưa mắt đánh giá xung quanh.
Phong Nhược Ngôn âm thầm sợ hãi, nàng nghĩ nhất định đây không phải là một mật thất đơn giản, có lẽ đây là một cung điện dưới lòng đất mà Thủy gia tạo ra?
Đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tập trung vào không gian chính giữa, thấy sắc mặt Thủy Ngạo Thiên âm trầm, ánh sáng dạ minh châu hắt lên, làm cho mặt hắn càng thêm đáng sợ.
Giờ phút này, hắn đang đứng trước một cái sân hình vòng tròn lớn, được chia ra làm hai, chính giữa có một cái ghế.
Mà trên ghế rõ ràng đang xiềng xích một người, đang rũ đầu xuống, quần áo trên người bị xé rách gần hết, trong miệng nhét vải, làm cho người ta không thể nhìn rõ được khuôn mặt.
Thủy Ngạo Thiên nhìn người ngồi trên ghế, lắc lắc đầu, cười lạnh lẽo, sau đó lại thở dài, kéo cái mông cùng mảnh vải của người kia ra.
Lúc này, Phong Nhược Ngôn mới nhìn rõ được khuôn mặt, đồng thời, nàng đứng ngây ngốc một hồi, sắc mắt biến đổi liên tục, trong lòng kinh ngạc!
Dĩ nhiên là…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui