Edit: Rika Nguyen
“Phụ thân!” Tay chân bị trói buộc, Thủy Vũ Hinh nuốt nước miếng, thần sắc bi thương xen lẫn sợ hãi kêu to một tiếng, run run muốn đứng lên!
“Hinh nhi! Con vẫn nên ngoan ngoãn một chút, con đã quên ta nuôi dạy con lớn như thế nào sao? Tại sao con lại không nghe lời phụ thân, tự tiện hành động một mình, đã không thành công, hiện tại còn biến mình thành bộ dáng như thế này?”
Âm trầm mở miệng, Thủy Ngạo Thiên lắc đầu, thở dài, sắc mặt biến đổi : “Hinh nhi, con gái ngoan cảu ta, con nói đi, làm thế nào để trừng phạt con đây? Hả?”
Sắc mặt Thủy Vũ Hinh trắng bệch, sợ hãi nói : “Phụ thân, cũng không nên trách con, tất cả đều do con tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia! Đúng, đúng, đúng…là do con tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia, phụ thân, xin người tha cho con, người nhất định phải báo thù cho con! Phụ thân…”
“Hừ!Phong Nhược Ngôn! Ả ta dã giết nhị ca ngu xuẩn của con, ta nhất định không bỏ qua cho ả” Sắc mặt âm ngoan, khóe miệng Thủy Ngạo Thiên nhếch lên một nụ cười độc ác, hừ lạnh nói.
Thủy Vũ Hinh vừa nghe xong, tái mặt, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, mở miệng phụ họa : “Đúng, đúng, phụ thân, nhất định không thể buong tha cho tiện nhân kia, nhất định phải làm cho ả sống không bằng chết!”
“Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn! Hừ! Ta sẽ không buông tha cho ả đâu, nhưng mà Hinh nhi, con cũng thật ngu ngốc! Dám vụng trộm đi quyến rũ Quân Vân Doanh, còn trộm thuốc của ta mà đi đối phó với PHong Nhược Ngôn!” Thủy Ngạo Thiên tức giận, gào thét, một cước liền đã lên cây cột bên cạnh.
Núp trong một nơi bí mật, Phong Nhược Ngôn âm thầm kinh hãi, Thủy Ngạo Thiên này là người không đơn giản! Một cước này của ông ta nếu là nàng thì cần phải dùng đến hai phần công lực.
Còn có Thủy Vũ Hinh, ả ta sao lại ở đây, nhìn tổng thể thì có thể thấy là mê tiên thảo đã được giải rồi, hai người trước mặt là cha và con gái sao?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Thủy Ngạo Thiên đã tức giận tới cực điểm, khuôn mặt ông ta dữ tợn : “Từ nhỏ, ta đã nói với ngươi cái gì, ta sinh con, nuôi con lớn, ngươi chính là nữ nhân của ta, nhưng ngươi lại tơ tưởng tới Quân Vân Doanh, đem lời nói của ta như gió thoảng bên tai, lại đem thân thể mình giao cho mấy tên hạ đẳng. Thân thể của ngươi vốn là của ta! Hừ, ngươi thật dâm loạn!”
Thủy Ngạo Thiên vừa nói, sắc mặc âm trầm khủng bố, bước tới kéo vạt áo của Thủy Vũ Hinh, cởi hết ra, sau đó đưa tay chà xát, xoa bóp, trong mắt hiện lên sự không cam lòng cùng tàn nhẫn.
“A, phụ thân, không cần! Con sai rồi, con thật sự sai lầm rồi!” Da thịt lạnh băng, nổi da gà, sau đó cảm giác có một bàn tay lạnh băng mà to lớn chạm vào thân thể, ả cảm thấy lạnh run cùng hổ thẹn, thê lương rống lên, đồng thời vặn vẹo thân thể.
“Không cần, hừ, ngươi còn đang suy nghĩ cho Quân Vân Doanh sao! Ta nói cho con biết, sau này con nên ngoan ngoãn ở tại đây, hảo hảo mà hầu hạ phụ thân, nếu không đừng trách ta vô tình!” Thủy Ngạo Thiên hừ lạnh, đồng thời gia tăng khí lực trên tay, kề sát vào Thủy Vũ Hinh, giọng nói lạnh băng, làm cho người ta phải sợ hãi : “Nữ nhi bảo bối, không nên trách phụ thân, có trách thì trách conđã không nghe lời cha”
“Không cần, không cần, ông điên rồi, ta là con của ông, chuyện này không phải chỉ một mình ta sai! Ông buông ra! Ông mau di tìm Phong Nhược Ngôn đi, mau đi tìm ả đi! A…” Thủy Vũ Hinh điên cuồng gào thét, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống Phong Nhược Ngôn, ả vốn là người được sủng ái nhất ở Thủy gia, nhưng hết thảy bởi vì tiện nhân kia, đếu là do ả hãm hại! Vốn dĩ cái nhục nhã này phải ở trên người tiện nhân Phong Nhược Ngôn, vì sao lại xảy ra trên người mình.
“Hinh nhi, con vẫn không ngoan tý nào!” Ngữ khí lạnh lẽo, mang đến sự ghê tởm, Thủy Vũ Hinh cảm thấy lạnh run, tay chân vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng không được.
Thủy Ngạo Thiên nói xong, liền đưa tay nắm lấy hai tay Thủy Vũ Hinh, một tay khác lấy ra một cái hộp nhỏ ở trong ngực, mang ra một bình sứ, đem đổ ra một viên thuốc, sau đó ép Thủy Vũ Hinh uống vào.
Đột nhiên, Thủy Vũ Hinh cảm thấy trong người nóng bức, lục phũ ngũ tạng như trống rỗng! A a a, Thủy Vũ Hinh sợ hãi đến cực hạn, loại cảm giác này ả không xa lạ gì, ác mộng của a cũng bắt đầu từ cảm giác này! Ả điên loạn gào thét : “Buông ra, tôi là con gái ông , buông ra, ông điên rồi, điên rồi!”
Đáng tiếc, bất luận ả giãy dụa, gào thét như thế nào, vẫn không thay đổi được gì cả, Thủy Vũ Hinh hoảng sợ nhắm hai mắt lại, nhưng Thủy Ngạo Thiên không để cho ả được như ý, mạnh mẽ chiếm lấy miệng ả, sảng khoái đến cực điểm mà rống lên.
“Hừ, ngươi là con gái ta, nhưng ngươi đã làm sai, nên bị trừng phạt” Giọng nói Thủy Ngạo Thiên vang lên, trên mặt toàn sự phẫn nộ, sắc mặt biến đổi liên tục, đây là con gái ông ta nuôi dưỡng, ông ta thèm khát đã lâu, nhưng hiện tại chỉ là một tiện nhân dâm đãng rách nát! Đều tại Phong Nhược Ngôn…
Nghĩ như thế, ông ta cho rằng chỉ gặm nhấm miệng của Thủy Vũ Hinh là không thỏa mãn, một tay nâng Thủy Vũ Hinh lên, hung hăng dùng sức tiến vào.
Sắc mặt Thủy Vũ Hinh ửng hồng, không ngừng giãy dụa, cảm giác này làm ả thật hổ thẹn, ả hận sao mình không lập tức ngất đi, nhưng không tự giác, ả lại thở gấp, rên rỉ.
Thủy Ngạo Thiên nhìn bộ dáng nữ nhi dưới thân mình, khóe miêng âm tram nhếch lên, điên cuồng mà phóng túng, biến thái cùng tàn khốc. Đây chỉ là khởi đầu, còn có Phong Nhược Ngôn nữa, không chiếm được lần đầu tiên của nữ nhi, nhất định ông ta phải chiếm được lần đầu tiên của Phong Nhược Ngôn.
Thủy Vũ Hinh run rẩy đứng lên, trong lòng oán hận, gào thét ba chữ Phong Nhược Ngôn!
Ả liên tục thở gấp, sự thỏa mãn trên mặt che lấp đi sự thừ hận trong mắt ả.
Trong lòng âm thầm phát lời thề độc, nỗi nhục này, ả sẽ trả lại gấp đôi cho Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn, ngươi chờ đấy!
****
Phong Nhược Ngôn nhìn cảnh tượng trước mặt, trên mặt không có cảm xúc gì! Tuy rằng nàng kinh ngạc vì sự biến thái và tàn nhẫn của Thủy Ngạo Thiên, nhưng nàng không đồng tình với Thủy Vũ Hinh, tuy rằng tình cảnh này là do nàng tạo thành, nhưng do Thủy Vũ Hinh có ý hại nàng trước! Nàng không dư dả gì mà đi đồng tình cùng kẻ muốn hãm hại mình, huống chi Cửu Nguyệt của nàng đã bị làm nhục đến chết!
Nhìn một màn như thế, trong tâm nàng lại kiên quyết phải diệt trừ Thủy gia! Thủy gia này chẳng có một ai là người bình thường cả! Thủy Vũ Chiêu, ThủyNgạo Thiên cũng như thế!
Nàng ẩn núp ở một vị trí khá tốt, chỉ cần nhích một chút, là có thể chứng kiến và nghe được âm thanh dữ dội phía trước.
Phong Nhược Ngôn tính toán đi đến noi khác điều tra, nhugn chưa kịp đi, nàng bất chọt đông cứng cả người!
Cách nàng ba thước, có một con rắn đỏ, đang lạnh lùng nhìn nàng, trong miệng còn thè lưỡi , phát ra âm thanh “Tê tê”
Phong Nhược Ngôn cả kinh!
Huyết xà, dĩ nhiên là Huyết xà!
Loại rắn này là thiên hạ độc xà! Vô luận đụng đến một vị trí nào trên cơ thể nó,đều trúng độc mà chết.
Mà con rắn này thật sự rất lớn, hẳn là con đã truongr thành, con mồi trong mắt nó, đều không thể thoát khỏi cái chết!
Kiếp trước, trong lúc huấn luyện trong rừng, nàng đã gặp qua loài rắn này, khi đó tổ nàng có 5 ngươi, cho nên dễ dàng giết được nó, nhưng cũng đã mất đi hai đồng đội! Đến một đoạn thoài gian dài, khi nghĩ đến cảnh này nàng đều nồi ả da gà.
Mà hiện tại, tử thần này lại dang đứng trước mặt nàng!
Phong Nhược Ngôn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm con rắn, trong lòng đang tính toán cách ứng phó.
Trước không nói tới con rắn này, bên kia còn có một tên biến thái, mà nàng lại không thể nhìn được thấu Thủy Ngạo Thiên, không thể kinh động tới ông ta, cho nên nàng phải tốc chiến tốc thắng.
Hô hấp vững vàng, nín thở lại, đưa vào tay vào trong ông tay áo, lấy ngân châm ra, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào mọi cử động của Huyết xà.
Ánh mắt nàng ngưng trọng, uốn cổ tay, ba ngân châm được phóng ra, trực tiếp bắn lên đỉnh đầu của con rắn và giữa thân người của nó.
Huyết xà cũng không ngờ nàng hành động như thế, mắt thấy con rắn sẽ trúng ngân châm, nhưng nàng lại cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẹo ập tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phong Nhược Ngôn kéo dây buộc tóc ra, mặc cho nó tung bay trong gió, mắt thấy con rắn sắp phóng tới, Phong Nhược Ngôn rút ngân châm ra, hướng tử huyệt của nó mà phóng.
Trong một khắc, Huyết xà giãy dụa, trong không khí biến thành vô hình.
Phong Nhược Ngô sửng sốt, Huyết xà này dĩ nhiên là được nuôi dưỡng.
Chưa để nàng suy nghĩ lâu, một âm thanh tàn nhẫn mà quỷ di vang lên.
“Ai, mau bước ra!”
Thủy Ngạo Thiên vốn đang ssung sướng phát tác dục vọng trên người nữ nhi, đột nhiên cảm giác được sát khí, ông mau chóng đẩy Thủy Vũ Hinh ra, mặc quần áo vào, mở miệng quát.
Phong Nhược Ngôn cả kinh, tiếng động nhỏ như thế mà ông ta vẫn phát hiện được! Công lực của ông ta không chừng rất mạnh.
Phong Nhược Ngôn hít một hơi lạnh, Thủy Ngạo Thiên này rất lợi hại, mình không nên đi ra mà tìm chết,
“Đi ra!” Thủy Ngạo Thiên không kiên nhẫn, quát lên, âm thanh mang theo sát khí dày đặc.
PHong Nhược Ngôn nắm chặt ngân châm trong tay, cảm nhận được ông ta đang đến gần, nàng căng thẳng, chuẩn bị ra tay!
Nàng vừa muốn nhích người, thì…
Trong một không gian tối tăm, đột nhiên hiện ra một bóng người!
“Thật là một trò hay nha!”