Edit: Rika Nguyen
Đêm lạnh như nước, một đạo bóng đen vọt ra từ nóc nhà, cho dù động tác lớn như thế, nhưng xung quanh ngoài tiếng chim kêu, ếch kêu, thì không còn nghe thấy gì nữa, màn đêm thật hài hòa và yên tĩnh.
Nhưng chỉ có một mình Phong Nhược Ngôn biết rằng, tình huống hiện tại bất lợi và tồi tệ tới mức nào.
Tại cung điện dưới lòng đất của Thủy gia, nàng đã phát hiện ra bảo tang to lớn, sau đó nàng thăm dò các con đường còn lại, nàng tìm được một đường hầm thong ra ngoài, nhưng bên ngoài Thủy Ngạo Thiên lại giăng thiên la địa võng, chờ nàng lọt lưới.
Trải qua một trận đánh nhau, cuối cùng nàng cũng thoát được sự vây công của Thủy Ngạo Thiên và ám vệ, nhưng cho dù thoát được, nàng cuối cùng vẫn trúng một mũi tên của Thủy Ngạo Thiên, nàng bị bắn trúng trên vai, hơn nữa mũi tên còn được tẩm độc.
Ở thế kỷ 21, công nghệ chữa bệnh kỹ thuật cao, thì độc này cũng không hề gì. Tại nơi này, độc này cũng không phải trí mạng, chỉ cần là người có nội lực, dung nội lực ép chất độcr a là được, mà nàng trên người không có tý nội lực nào, hơn nữa phía sau còn rất nhiều ám vệ theo đuổi, nàng hiện tại không có thời gian giải độc.
Cho nên, giờ phút này, nàng dựa vào ý chí của mình mà chống cự, áp chế than thể đang ngứa ngáy, trong lòng có cảm giác đau đớn, mà nàng lại phải mau chóng thoát khỏi đám truy binh đằng sau kia. Nàng không hề hoài nghi, nếu như nàng chùn bước, thỏa hiệp với tên Thủy Ngạo Thiên biến thái kia, khẳng định nàng sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Dù vậy, giờ phút này nàng đã gần như cạn kiệt sức lực rồi.
Trong lòng nàng thầm than “Không thể như thế này được, nếu nàng cố gắng xông lên thì một là bị Thủy Ngạo Thiên bắt được, hai là kiệt sức mà chết”
Đúng lúc này, động tác của nàng dừng lại, nàng đang đúng tại một tòa nhà, được bao bọc bởi bốn tòa nhà xung quanh, tòa nhà chính có 5 lầu, tại kinh thành này có thể coi như là một nhà giàu có, không khí xung quanh làm cho người ta cảm nhận được chủ nhân của ngôi nhà này là người cao quý cùng thanh nhã, tuyệt đối là người bất phàm.
Phong Nhược Ngôn nhìn xung quanh rồi ca ngợi.
Nhưng hiện tại, nàng không có tâm tình mà thưởng thức, điểm hấp dẫn ánh mắt nàng trong tòa nhà thứ 3 có một bồn tắm, theo tầm mắt nàng có thể nhìn thấy được khói trắng đang lượn lờ, nhung xung quanh thật yên tĩnh, chắc hẳn bên trong không có người.
Phong Nhược Ngôn phi thân một cái, trực tiếp hướng đến nơi đó.
Nàng bây giờ không thể suy nghĩ được nhiều, phải tìm chỗ để giảm bớt chất độc đang phát tác trong người, rửa sạch miệng vết thương, mà bồn nước nóng này có thể giảm bớt sự phát tác của chất độc này. Nàng thầm nghĩ chắc hẳn ám vệ của Thủy gia cũng chưa thể tìm được nơi này nhanh như vậy.
Phong Nhược Ngôn cẩn thận bước vào trong phòng, quan sát xung quanh, nhìn thấy cái bồn tắm này rất to, gần như là bằng một cái hồ bơi trong nhà ở hiện đại, Phong Nhược Ngôn ngưng thần, nhưng nàng không cảm nhận được một tí gì là hơi thở của con người.
Phong Nhược Ngôn cũng không cởi quần áo, trực tiếp nhảy vào trong nước, nước ấm thấm qua quần áo, thấm vào da thịt, khi nãy thân thể nàng còn nóng bức, nhưng giờ đã giảm bớt, đồng thời sự ngứa ngáy trên người cũng giảm bớt.
Nàng dựa cẩ người vào thành gỗ, suy nghĩ về tình cảnh kế tiếp.
Để cho Thủy Ngạo Thiên đuổi theo, lợi dụng căn phòng này mà che dấu hành tung.Đợi cho đến khi nàng thoát được hiểm cảnh này, hừ hừ, Thủy Ngạo Thiên, thù mới nợ cũ, chúng ta sẽ từ từ mà tính.
Trong lòng suy nghĩ như thế, nhưng sau một lát,nàng liền phát hiện có cái gì đó không đúng.
Trong không khí yên tĩnh, nàng thở rất mạnh, nàng tận lực cắn môi dưới để mình không phát ra tiếng thở dốc, trái tim vội vàng co rút lại, mồ hôi túa ra, tầm mắt mơ hồ.
Trong lòng nàng kinh ngạc, lại hận không thể đem Thủy Ngạo Thiên ra băm thành trăm ngàn mảnh.
Thực tâm thảo, lại còn bỏ them hoa mai…
Ngay lúc Phong Nhược Ngôn đang cắn răng cảm nhận cơn sóng nhiệt đang lưu chuyển trong người, một đạo âm thanh đột ngột vang lên “Xem ra hôm nay ta thật diễm phúc nha! Chỉ tắm một chút thôi mà có thể true chọc được tiên nữ từ trên trời giáng xuống!”
Phong Nhược Ngôn hoàn toàn kinh sợ.
Âm thanh kia, nàng cũng không hề xa lạ, nhưng vì nguyên nhân này, nàng càng thêm ảo não.
Hiên Viên Lưu Phong, giờ phút này hắn không nên xuất hiện tại đây,mà nàng cũng không muốn gặp hắn, để hắn thấy cảnh chật vật của nàng.
Tuy rằng trong lòng ảo não đến cực hạn, thức giận đến cực hạn, nhưng nàng lại dung sức cắn chặt răng, bắt buộc chính mình quên đi cảm giác khác thường của cơ thể, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, trên mặt một mảnh đỏ hồng, nhưng nàng không biểu hiện cảm xúc ra ngoài, môi đỏ mọng hé mở “Hiên Viên vương gia tựa hồ không quá lễ phép”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung, cùng một chút xấu hổ.
Nhưng trong lòng nàng là sự kinh ngạc không nhỏ, nơi này là chỗ ở của Hiên Viên Lưu Phong, nhưng rốt cuộc hắn ở trong này bao lâu? Chính nàng đã kiểm tra rất kỹ nơi này rồi cơ mà, như vậy, điều này chỉ có thể chứng minh…
Từ lần đầu tiên nàng gặp hắn liền biết hắn là người lợi hại, chỉ cần cái cách hắn phát hiện ra nàng không có nội lực là biết, nhưng thật không ngờ hắn lại mạnh mẽ đến thế.
Hơn nữa, hắn ngay từ đầu đã biết có người xâm nhập vào căn phòng này, nhưng bây giờ mới xuất hiện….
Đây là tình huống gì??????
Nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng, càng nghĩ, nàng lại cảm thấy dường như mình bị đùa giỡn, mình giống như con rối diễn trò cho người ta thưởng thức, nàng cảm thấy thật xấu hổ.
Hiên Viên Lưu Phong lơ đãng nhìn, lập tức trong lòng muốn cười to, nữ nhân này thật sự là…
Giống như người xâm phạm vào căn phòng này là hắn vậy! Chẳng lẽ đây là người mà xâm nhập vào phòng người khác rồi tự tiện cho mình là chủ sao?
Nhưng không thể nói, đây mới chân chính là con người thật của nàng đi! Thật là làm cho hắn cảm thấy…
Sau đó, Hiên Viên Lưu Phong đưa mắt nhìn toàn thân nàng, ánh mắt nhíu lại, cuối cùng như phát hiện ra điều gì, nói “Nhược nhi bảo bối, có cần hỗ trợ hay không?Làm như vậy không có hiệu quả cao đâu!”
“A?” Tầm mắt Phong Nhược Ngôn nhìn tới cánh tay của Hiên Viên Lưu Phong đang tiến lại gần mình, sau đó nàng chợt phản ứng lại, nhíu mày lại, lạnh lùng nói “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Quanh thân nàng tỏa ra sự tức giận nồng đậm, mang theo vài phần ảo não, Hiên Viên Lưu Phong, nam nhân này có biết xấu hổ gọi là gì không?
Lúc này, ngay cả nàng cũng không hề phát hiện được, khi nàng đối mặt với Hiên Viên Lưu Phong, tính tình trầm ổn của nàng lại dao động.
Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày thành đường thẳng, môi hơi nhếch lên, tựa hồ cười một nụ cười yếu ớt, trong giọng nói lại có ý tứ khác “Nhược nhi bảo bối, nàng làm gì mà tức giận thế, ta có nói gì sai đâu?”
Chính là lời nói này, giọng điệu bình thản nhẹ nhàng, sau lại nói tiếp “Hay là nàng hiểu sai ý của ta?”
Phong Nhược Ngôn giật mình, đưa mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong, nàng thật sự không nghĩ đến ý nghĩa khác trong câu nói của hắn, thật sự là…
“Ngươi…”
Phong Nhược Ngôn còn chưa nói xong, Hiên Viên Lưu Phong đã bước tới gần nàng,đem nàng ôm vào trong lòng, Phong Nhược Ngôn vốn đang bị phát tác độc, cho nên cơ thể cực kì mãn cảm.
Mà giờ phút này, nàng lại ở trong nước, bóng dáng hai người tiếp xúc thân mật với nhau, Phong Nhược Ngôn cảm thấy một cỗ nhiệt nóng bỏng trên thân thể Hiên Viên Lưu Phong.
Trong mắt nàng hiện lên sự hoảng hốt, có vài phần mông lung, nhưng giờ phút này, tất cả dều bị cỗ sóng nhiệt kia đánh úp lại.
Phong Nhược Ngôn cả kinh, trên người dùng sức một cái, liền tách khoảng cánh của hai người ra, đồng thời trong mắt tràn ngập lửa giận, trong lúc nàng chuẩn bị đánh trả lại Hiên Viên Lưu Phong, nàng nhìn vào mắt hắn, nàng sửng sốt!
Hiên Viên Lưu Phong, đây là biểu tình gì đây?