Edit: Rika Nguyen
“Phong Nhược Ngôn, nàng không một chút nào yêu quý thân thể của mình sao?”
Hiên Viên Lưu Phong gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng, mà nàng bởi vì tác dụng của chất độc, sắc mặt có vẻ kiều diễm mà ướt át, nhưng Hiên Viên Lưu Phong không có tâm tình mà thưởng thức.
Hai người bọn họ, đã bị che khuất bởi đám khói trắng kia, tầm mắt của Hiên Viên Lưu Phong nhìn vào bả vai nàng.
Máu trên vết thương đã đông lại, thành một màu đen chói mắt.
Hiên Viên Lưu Phong nhìn vết thương trên vai nàng mà đau lòng, nàng không biết quý trọng thân thể của mình sao? Nàng sao lại ép buộc chính bản thân mình như thế?
Thời gian trôi qua chưa lâu, thế nhưng nàng lại tự biến mình thành bộ dáng thế này, cũng may nàng tìm đúng nơi ở của hắn,nếu không…hậu quả kia thật sự hắn không dám tưởng tượng!
Nghĩ vậy, Hiên Viên Lưu Phong chợt sinh ra sợ hãi, trong mắt hiện lên sự tức giận.
“Đây là chuyện của ta, không quan hệ tới ngươi” Phong Nhược Ngôn nhìn thấy sự cuồng nộ trong mắt Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng hơi sửng sốt, khó chịu! Nàng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn.
Hiên Viên Lưu Phong, hắn dựa vào cái gì mà dám chỉ trích nàng!
Phong Nhược Ngôn gằn từng tiếng mà nói, cực lực điều chỉnh giọng nói của mình sao cho bình tĩnh và lạnh lùng nhất.A, trúng mị dược Hoa mai, giọng nói của nàng thiếu đi sự lạnh lùng và đạm mạc, tiếng nói phát ra nghe hết sức uyển chuyển, ôn nhu, cảm động.
Hiên Viên Lưu Phong ngẩn ngơ, ánh mắt tối đen! Trên tay lại dùng thêm sức, đem thân hình nóng bỏng của nàng cố định lại, rối sau đó đưa một tay kéo góc áo của nàng!
Phong Nhược Ngôn hoảng sợ, trong lòng sự xấu hổ càng tăng cao, theo bản năng, nàng đẩy Hiên Viên Lưu Phong ra, kịch liệt giãy dụa mà đứng lên. Sự giãy dụa của nàng lại làm cho vết thương rách toát ra, mang đến một trận dau đớn, cũng đem ánh mắt mông lung của nàng chợt tỉnh táo lại.
Giọng nói lạnh lùng “Ngươi muốn làm gì?”
Hiên Viên Lưu Phong vẫn tà mị, khí phách tự nhiên, giọng nói mang theo sự bực bội “Đừng nhúc nhích!”
Hiên Viên Lưu Phong chú ý tới vết thương bị nứt ra trên vai nàng, nhìn thấy mặt nàng nhăn lại vì đau, đưa tay hướng lên trên người nàng, làm cho nàng không thể giãy dụa nữa,l úc này nàng chỉ căm hận mà nhìn hắn. Tựa hồ chỉ cần Hiên Viên Lưu Phong có một hành động bất thường, nàng liền kéo hắn theo nàng xuống địa ngục.
Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy ánh mắt giết người của nàng, nhịn không được mà khẽ cười, tiếp theo miễn cưỡng nói “Không cần nhìn ta như vậy, ta không có ham mê cường bạo nàng đâu, nàng có thể yên tâm! Ta điểm huyệt đạo nhàm làm cho nàng khỏi lộn xộn, để tránh cho việc chất độc phát tác mạnh hơn, ráng mà chịu đựng!”
Phong Nhược Ngôn nhướn mắt lên, nhìn thảng vào trong mắt Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy quen thuộc…
Mà Hiên Viên Lưu Phong đang ôm nàng ngây ngốc trong bồn tắm, bỗng dưng ôm nàng phi thân lên, sau đó đi tới một sương phòng bên cạnh, đặt nàng lên một chiếc giường bạch ngọc, để mặt nàng đối mặt với hắn, rồi sau đó nhẹ nhàng, ôn nhu, cẩn thận đem áo của nàng thoát ra nửa vai, sợ làm đau nàng, hắn thực hiện động tác rất chậm rãi, giống như trước mặt hắn là một trân bảo cực kỳ quý giá.
Trên người Phong Nhược Ngôn dường như mị dược Hoa mai bắt đầu phát tác, giờ phút này, động tác của Hiên Viên Lưu Phong làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy như bị kiến cắn, làm cho người nàng run rẩy, nóng bức, thần kinh căng thẳng tới cực điểm, cả người mẫn cảm một cách đáng sợ, chỉ cần một tác động nho nhỏ cũng khiến cả ngườ nàng run lên!
Nghĩ đến cảnh Hiên Viên Lưu Phong làm cái loại hành động xx, nhịn không được, cả người nàng lạnh run.
Hiên Viên Lưu Phong phát hiện ra cả người nàng có điểm không bình thường, liền rót một ít nội lực vào người nàng, Phong Nhược Ngôn cảm giác được có một hơi thở thanh tân bao vây chính mình, làm giảm cảm giác tê dại trong người nàng xuống.
Đồng thời, nàng cụp đôi mắt xuống, che giấu tình cảm phức tạp trong đôi mắt ấy.
Mà Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy trước mặt là một làn da mềm mại trắng nõn, tuy nhiên chỗ vết thương lại đen như mực, trong mắt hiện lên một sự phức tạp.
Hiên Viên Lưu Phong vẫn đem nọi lực rót vào người nàng, chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt phức tạp hiện lên rồi chợt biến mất, đột nhiên hắn cúi người, đem bạc môi lạnh lẽo chạm lên vét thương trên vai của Phong Nhược Ngôn.
Trong lúc nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ, hành động của hắn làm nàng cả kinh, sóng nhiệt kia đã áp chế xuống nay đột nhiên lại bùng cháy trở lại, lửa cháy lan tràn, như muốn thiêu đốt cả người nàng, nàng cơ hồ có thể ngửi được mùi hương thơm mát từ người hắn, thân thể bỗng nhiên chấn động, khí huyết cuồn cuộn, môi mỏng hé mở, thoát ra một tiếng rên rỉ. Nghe được âm thanh kia thoát ra từ miệng mình, Phong Nhược Ngôn nhất thời mê man, xấu hổ muốn đứng lên.
Hiên Viên Lưu Phong chết tiệt…..
Mà trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng tràn đầy tia lửa nóng khác thường, thân mật như vậy, hắn có thể cảm nhận được từng chi tiết của trên cơ thể nàng, còn có âm thanh mị hoặc kia, trong lòng hắn lửa nóng như muốn thiêu cháy cả người.
Hắn chưa bao giờ che giấu tình cảm thật của mình trước mặt nàng, giờ phút này hắn suy nghĩ thật lâu, nhưng lúc này giúp nàng giải độc, cho nên hắn phải cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu này.
Trong chốc lát, cảm giác được thân thể thiên hạ trước mặt mình tỏa ra một hàn khí mãnh liệt.
Thoáng ngẩn ra, nghĩ tới cảnh tượng kia, ý cười trong mắt chợt lóe ra…
Ngay lập tức, đôi môi liền rời khỏi vai nàng, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của nàng, hắn liền đem máu đen như mực từ trong miệng phun ra ngoài.
Ngay lúc đó, liền bắt gặp được sắc mặt của nàng thay đổi.
Tựa tiếu phi tiếu, Hiên Viên Lưu Phong mở miệng “Nàng hẳn là biết đây là biện pháp giải độc nhanh nhất và hữu hiệu nhất! Nàng cho rằng ta muốn làm gì sao?”
Sắc mặt nàng biến đổi liên tục, ánh mắt trầm trọng, Hiên Viên Lưu Phong nói đúng, đây quả là biệt pháp nhanh và hiệu quả nhất, hoàn toàn không làm người ta thống khổ! Nhưng nàng không hề nghĩ rằng, người cao cao, tôn quý, khí phách như Hiên Viên Lưu Pong lại chấp nhận cách giải độc như thế này!
Phải biết rằng loại độc Thực Tâm Thảo này không khó để giải trừ, nhưng một khi đã dính qua một người, khi dời đến trên cơ thể người khác có thể lợi hại hơn đến n lần! Chỉ cần sơ sẩy một chút, sợ rằng muốn giải độc cho người thứ hai bị dính cũng không thể được nữa!
Hiên Viên Lưu Phong, chẳng lẽ hắn không sợ bản thân sẽ trúng độc sao?
Như thế này, nàng sao có thể thừa nhận được đây? Làm sao ứng phó được với hắn đây?
Trong mắt nàng hiện lên một tầng mê mang.
Cuối cùng, nàng không nói được gì, khép mắt lại, ngả đầu thấp xuống, giờ phút này nàng phát hiện huyệt đạo trên người nàng đã được giải bỏ, sự đau đớn trên người cũng không còn nữa!
Hiên Viên Lưu Phong đứng ở bên giường, bóng dáng cao lớn của hắn phủ đầy lên người nàng.
“Nhược nhi bảo bối, nàng cho rằng nên trừng phạt bọn tôm tép hại nàng như thế nào đây?” Nửa ngày sau, Hiên Viên Lưu Phong cũng nghe được một câu nói của nàng!
Trong giọng nói của nàng, tràn ngập sự mỉa mai cùng sát khí!