Edit: Rika Nguyen
“Như thế nào, có phải hay không nàng bắt đầu sùng bái và si mê ta?” Hiên Viên Lưu Phong thấy bộ dáng ngẩn ngơ của nàng, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Hắn tiến lên vài bước, tới bên cạnh nàng rồi buông lời nói vô sỉ.
Nghe được sự khác thường trong lời nói của Hiên Viên Lưu Phong, nàng đột nhiên cảm thấy da gà da vịt toàn thân nổi lên, không nhịn được mà đưa mắt sang nhìn hắn,quan sát từ trên xuống dưới rồi sau đó chép chép miệng, thở dài “ Đã gặp qua nhiều người mặt dày rồi, nhưng người mặt dày như ngươi mới chân chính là hàng cực phẩm, hôm nay xem như ta đã được mở rộng tầm mắt!”
“Nhược nhi bảo bối, nếu như nàng thích, ta mỗi ngày đều làm cho nàng có thể mở rộng hơn tầm mắt khi nhìn đến ta” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên một chút lưu quang, giọng nói lại ái muội, động thời cước bộ dưới chân lại không ngừng, gần như sắp tiến tới gần nàng.
Nàng nghe mà sởn gai ốc, tức giận nói “Ngừng, không cho phép ngươi bước tới đây”
Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng biến đổi sắc mặt, chớp chớp mắt vài cái, nhưng vẫn không dừng chân lại “Nhược nhi bảo bối, nàng đang sợ ta sao? Nói như thế nào, chúng ta cũng mới vừa đồng sinh cộng tử, sao có thể….”
Còn chưa nói xong, Phong Nhược Ngôn đã đánh gãy lời hắn “Hiên Viên Lưu PHong, quả thật không hổ với danh xưng nhất phương kiêu hùng, Chiến thần vương gia tuyệt thế thiên hạ! Bản công chúa ta thật sự rất thưởng thức! Nhưng chỉ thưởng thức, không có gì hơn cả! Chớ quên đánh cược giữa hai chúng ta! Đương nhiên, ngươi cũng không cần quá mức cuồng ngạo và tự luyến như thế!” Phong Nhược Ngôn vừa nói vừa cúi đầu, cũng không có một tia tình cảm gì trong lời nói. Nhưng chẳng biết thế nào, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Phong Nhược Ngôn hiểu rõ lời nói của mình minh bạch tới cỡ nào, nàng hiểu thì Hiên Viên Lưu Phong cũng hiểu, bởi vì bọn họ đang ở chung một con thuyền. Nhưng mặc dù vậy, nàng – Phong Nhược Ngôn trước sau vẫn là người vô tâm.
Hiên Viên Lưu Phong nghe được lời nói của nàng, cước bộ dừng lại.
Hắn có thể cảm nhận được sự ngạo nghễ trong ánh mắt cũng như lời nói của nàng, nàng muốn cùng hắn phân rõ ranh giới.
Phân chia giới hạn? Cách xa ngàn dặm.
Hiên Viên Lưu Phong thu lại toàn bộ hình ảnh của nàng dưới ánh trăng, ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên người nàng, làm cho người ta cảm thấy nàng thật mơ hồ và ảm đạm.
Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng chằm chằm, nhìn ra được sự rung động trong đôi mắt của nàng. Hắn không hề bước tới nữa, đứng trầm tư, như là đang quyết định điều gì đó, như là đang muốn nhìn thấu con người nàng.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rất rõ ràng, hai người, tựa như không tồn tại, hơi thở xa lạ, như cách xa vạn dặm.
Đợi được một lúc lâu, Hiên Viên Lưu Phong vẫn không bước tiếp cùng mở miệng nói chuyện, nàng cảm thấy thoải mái với quyết định của mình, nhướng mắt lên nhìn. Thấy một thân tử y đứng thẳng tắp, ánh mắt nàng đảo quanh, nhìn vào trên mặt hắn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
Ánh mắt của Hiên Viên Lưu Phong…
Hắn luôn nhìn nàng, quan sát nàng, ánh mắt không có sự đùa cợt, chỉ có sự nóng bức và thâm trầm. Phong Nhược Ngôn cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng không thể hình dung được ánh mắt cũng như cảm xúc của hắn lúc này như thế nào?
Đúng lúc này, Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên xoay người, chậm rãi rời đi.
Chỉ lưu lại trong phòng một tàn ảnh màu tím nhàn nhạt.
Trong lòng nàng cảm xúc bỗng trầm xuống, trong đầu trống rỗng. Bỗng nhiên trong lòng dâng lên một sự thất bại, một sự cô đơn mãnh liệt. Từng chút, từng chút một bao phủ lấy cơ thể nàng.
Nàng lập tức lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, che giấu thần sắc phức tạp của bản thân.
Trong lòng lại nhủ rằng “ Hiên Viên Lưu Phong đi rồi thì không phải tốt lắm sao? Về sau sẽ không cùng hắn dây dưa một cách ái muội như lúc nãy nữa, cũng không khiến cảm xúc của mình rối loạn! Đây không phải là điều mà mình mong chờ đã lâu sao?”
Về phần đêm nay……
Coi như là nằm mơ đi.
Phong Nhược Ngôn cười tự giễu, nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm phương hướng Hiên Viên Lưu Phong rời đi, nàng lập tức xoay người, chuẩn bị bước ra ngoài.