Edit: Rika Nguyen
Một đêm thức trắng, lúc này đã đến lúc khu chợ ở kinh thành này mở cửa, Phong Nhược Ngôn rời khỏi biệt viện của Hiên Viên Lưu Phong, dọc đường vẫn không có trốn tránh, nàng tin tưởng Hiên Viên Lưu Phong sẽ xử lý tốt chuyện xảy ra tối qua, chắc chắn sẽ không lưu lại dấu vết gì, mà Thủy Ngạo Thiên cùng Hắc y nhân kia muốn tra ra nàng cũng chẳng dễ dàng gì.
Nghĩ đến Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng nàng thầm than, từ khi nào mà nàng lại tin tưởng hắn ta như vậy?
Trong lòng không nén được mà rung động, nhưng cảm giác này rất nhỏ nên nàng cũng không để ý tới, giờ phút này nàng trở lại dịch quán,nhìn thấy phía trước có một cỗ xe ngựa thật to.
Phong Nhược Ngôn nhíu này! Tần Hải thấy Phong Nhược Ngôn bước tới, vội vã chạy lại “Chủ tử, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tối qua ta tới biệt viện của Hiên Viên vương gia ngây người một đêm!” Phong Nhược Ngôn lạnh nhạt trả lời, đồng thời đưa mắt nhìn Tần Hải chằm chằm, không buông tha một chút thay đổi nào trên mặt Tần Hải.
Tần Hải là người một nhà,nhưng dù thế nào nàng cũng không nói cho hắn biết, nàng chỉ cần hắn quản lý tốt việc buôn bán của nàng là được, chuyện của Thủy gia, không thích hợp nói với Tần Hải, về việc dùng người, nàng muốn người của mình phải phát huy tối đa năng lực sẵn có, còn những việc khác nàng sẽ giải quyết.
Tần Hải nghe câu nói của Phong Nhược Ngôn, ánh mắt chợt lóe lên, tuy chỉ trong một chốc lát, nhưng Phong Nhược Ngôn vẫn nhìn thấy được.
Vừa suy nghĩ một chút, thì chợt thấy có hai bóng người màu tím .
Tần Hải bị Phong Nhược Ngôn tới mức mất tự nhiên, khẽ ho nhẹ một tiếng “Chủ tử, trong phòng còn có khách”
“Ai thế?” Phong Nhược Ngôn nhìn Tần Hải, ý bảo tiếp tục nói.
“Chủ tử, là người của hoàng cung” Tần Hải cẩn thận nói, đồng thời trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.
“Hoàng cung?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày nhìn Tần Hải, nàng đại náo Thiên Hạ Lâu truy sát Thủy Vũ Chiêu chỉ mới một ngày, người trong hoàn cung làm sao mà biết nhanh như vậy, rốt cuộc có mục đích gì đây?
“Vâng, người đến là tổng quản Đình Thương của Hiên đế. Lúc ngài không ở đây, tiểu nhân cũng không dám nói nhiều, chỉ để cho người ta chờ trong phòng khách” Tần Hải hạ giọng nói.
“Vậy được rồi, chúng ta vào xem sao!” Phong Nhược Ngôn gật gật đầu, đối với cách xử lý của Tần Hải rất vừa lòng, trước không nói gì, nếu đã đi theo nàng, thì hắn phải tận trung với nàng.
Phong Nhược Ngôn cung Tần Hải đi tới tiền viện, liền nhìn thấy trong đại sảnh có một người đang ngồi, dáng người cao ráo, khí thế trầm ổn, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn thấy nàng, liền đặt ly trà xuống, đứng dậy đi tới phía nàng, khom mình hành lễ “ Quỳnh Hoa công chúa, ngài đã trở lại”
“Đình tổng quản khách khí quá, ta chỉ là một người dân của Tây Lưu quốc nhỏ bé, làm sao nhận được đại lễ như thế này được”
Ngữ khí Phong Nhược Ngôn thản nhiên, khẽ cười nói.
Đình Thương nghe xong lập tức sửng sốt, dù sao hắn cũng đã đi theo Hiên đế rất lâu, gặp qua vô số người, nhưng không dự đoán được câu nói đầu tiên mà Phong Nhược Ngôn nói với hắn, hắn nghĩ mình nên thực hiện tốt nghi lễ của kẻ dưới, nhưng lời của nàng vừa nói ra, thật khiến hắn khó xử.
Bất quá, Đình Thương cũng có thể được coi như một nhân tài, chỉ ngây người trong chốc lát, liền cười khiêm tốn, thận trọng, cúi người hành lễ với Phong nhược Ngôn, người ngoài nhìn vào tưởng như hắn đang quỳ “Công chúa, ngài nói đùa nô tài à, hôm nay nô tài đến đây, thật sự là có việc muốn nhờ ngài”
Nói xong, vỗ vỗ tay, trong phòng có hơn hai mươi người bước tới, trên tay đều bưng những mâm đựng đầy vàng bạc, châu báu! Sắc màu rực rỡ của vàng bạc châu báu làm cho Tần Hải nhìn mà lóa cả mắt! Nhưng Phong Nhược Ngôn không hề có một chút dao động, phải biết rằng, không ai tự dưng tặng cho mình núi vàng núi bạc! Mấy thứ nầy tất nhiên là không thể nhận được rồi.
Đình Thương nhìn thấy Phong Nhược Ngôn không hề dao động, trong lòng lại càng ngạc nhiên, không phải Quỳnh Hoa công chúa rất thích vàng bạc châu báu sao? Chuyện nàng vét sạch của hồi môn ở Thụy vương phủ, ai ai mà chẳng biết, nhưng hiện giờ đối mặt với núi vàng núi bạc này, sao lại có một thái độ bình tĩnh như thế? Phải biết rằng, hôm nay những thứ hắn mang đến đều là loại thượng hạng, có một không hai, ai nhìn thấy cũng phải thèm thuồng.
Trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, bất quá lại hướng tới Phong Nhược Ngôn xấu hổ cười “Công chúa, đây là một chút tâm ý của chủ tử, chính là đưa cho người giải sầu, không có ý gì khác, mong ngài không nên từ chối”
Từ chối, nàng không chê tiền nhiều, huống chi hiện tại nàng đang cần đánh một trận ác liệt, tiền là thứ không thể thiếu được. Cho nên nếu đã mang đến cửa, nàng mà từ chối, thật sự đó không phải phong cách của Phong Nhược Ngôn rồi.
Về phần mục đích của người trong cung kia, nàng không cần để ý nhiều, binh đến tướng chặn, thủy đến thổ đấu, huống hồ nàng cũng cần một cơ hội để được diện kiến Hiên đế trong truyền thuyết nha! Nàng đang lo không tìm được cơ hội, nay lại tự nhiên xuất hiện.
Phong Nhược Ngôn nháy nháy mắt, cưới sáng lạn “Thật ngại quá, làm phiền Đình tổng quản mang tới phủ ta một món quà lớn như vậy, cảm ơn Đình tổng quản”