Edit: Rika Nguyen
Quân Lạc Nhi nghe được lời nói của PHong Nhược Ngôn, tâm tư sâu kín bị nàng ta moi móc ra, sắc mặt xanh mét, một hơi bị nghẹn, xuống không được, mà nhả ra cũng không được, sau đó nghe được người bên cạnh nói nhỏ, cảm thấy ảo não, hung hăng nhìn xung quanh, những người này bị vị công chúa kiêu ngạo này uy hiếp, lập tức giải tán đi.
“Ách, công chúa, thái hậu còn chờ nô tài về phục mệnh! Công chúa, người xem…” Song phương đang ở thế giằng co, Đình Thương nghĩ đến thái hậu bên kia còn chờ hắn trở về, liền kiên trì mở miệng nói.
Mà Quân Lạc Nhi lúc này không có chỗ phát tiết, nay thạy thấy Đình Thương mở miệng giải vây cho Phong Nhược NGôn, nhất thời đem oán khí trút lên người Đình Thương, nổi giận nói “ Ngươi, cẩu nô tài, không tuân thủ quy củ, không ngờ còn chống đối lại với bản công chúa, hừ, không cần đem mẫu hậu ra dọa ta, chờ đến lúc ta nói với mẫu hậu, chỗ dựa của ngươi là hoàng huynh, chắc chắc ngươi sẽ bị phạt nặng!”
Rồi sau đó đưa tay chỉ vào Phong Nhược Ngôn, khóe miệng phát ra tia âm ngoan “Ngươi hiện tại tránh ra cho ta, hôm nay bản công chúa ta sẽ hảo hảo dạy dỗ Quỳnh Hoa công chúa, để cho nàng ta biết bổn phận của nàng ở đâu?”
Dình Thương còn chưa kịp nói, Phong Nhược Ngôn đã nói trước “Không biết Phượng Dương công chúa muốn dạy bảo ta thế nào? Bản công chúa ta quả thật cũng rất tò mò”
“Phong Nhược Ngôn, ngươi…”
Quân LẠc Nhi vốn muốn làm cho Phong Nhược Ngôn sợ hãi, bởi vì ai cũng biết, động đến Phượng Dương công chúa, chính là không chết cũng sẽ bị lột da, mà nàng lại không nhìn thấy bộ dạng sợ hãi đến run người của Phong Nhược NGôn, lại bị bộ dáng vân đạm phong khinh kia làm cho kích thích, giống như nàng đang nói chuyện với cục đá, làm cho tức giận càng lúc càng tăng!
Nửa ngày sau, tức giận mà cười “Phong Nhược NGôn, ngươi bất quá chỉ là một công chúa mất nước bị vứt bỏ, trong mắt bản công chúa ta, ngươi chẳng khác gì một nô tài hạ đẳng, như thế nào mà dám xưng công chúa với ta, ta cảm thấy ngươi chẳng bằng một nữ tử hạ lưu, phải được giáo huấn một trận, lúc đó mới biết thân biết phận”
Nói xong lại không nhịn được mà cười một cái rồi bỏ đi!
Nhưng tiếng cười bén nhọn cùng đắc ý lại bị nghẹn ngay cổ họng, bàn tay của PHong Nhược NGôn nhanh như chớp bóp lấy cổ Quân Lạc Nhi, đồng thời kéo nàng ta tới giếng nước bên cạnh ngự hoa viên.
Mọi việc diễn ra quá nhanh làm mọi người cả kinh, một vài cung nữ bên cạnh Quân Lạc Nhi hét chói tai, Đình Thương hoảng hốt, phải biết rằng chính hắn đã thấy được thủ đoạn của nàng tàn nhẫn cỡ nào ở Thiên Hạ lâu, sự việc ngày đó, nguyên nhân sâu xa bởi vì Thủy Vũ Chiêu làm nhục tỳ nữ của nàng, mà hiện tại Phượng Dương công chúa đã chạm tới giới hạn của nàng! Nếu thật sự động thủ, chỉ sợ là công chúa không còn một đường sống! Đến lúc đó…
Nghĩ đến hậu quả kia, trên người hắn toát ra từng trận mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới, trong đầu không ngừng suy nghĩ làm thế nào để ngăn cản Phong Nhược Ngôn ra tay.
Trong lúc này, Phong Nhược Ngôn đã kéo Quân LẠc Nhi tới giếng nước.
“A” Cung nhân xung quanh hoảng sợ la to, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, phải biết rằng nước trong giấng lạnh lẽo đến thấu xương, hơn nữa miệng giếng nhỏ hẹp, nếu như Phong Nhược Ngôn thật sự buông tay ra. Chỉ sợ muốn cứu công chúa lên rất khó, mặc dù có cứu lên, chi đó chỉ sợ còn nửa cái mạng!
Sắc mặt Quân Lạc Nhi trắng bệch,đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay Phong Nhược Ngôn đang bóp cổ mình, trong mắt trang ngập sợ hãi, nước mắt tuôn rơi.
“CÁi giếng này chắc có không ít người dưới đây rồi” Phong Nhược Ngôn híp mắt, thản nhiên nói.
Lời của nàng làm cho Quân LẠc Nhi run lên, đồng thời giãy giụa càng mạnh, sự hoảng sợ càng sâu.
Phong Nhược Ngôn cười lạnh một tiếng, nàng chỉ thuận miệng mà nói, không ngờ Quân Lạc Nhi lại phản ứng như thế, xem ra nàng ta không chỉ kiêu ngạo, ương ngạnh, chỉ sợ nàng ta là một con người độc ác quá mà thôi!
Phong Nhược Ngôn đưa tay đẩy ra, đem hơn phân nửa thân người của Quân LẠc Nhi xuống miệng giếng.
Mọi người vây xem bị dọa tới mức sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ nhìn PHong Nhược Ngôn.
Mà Đình Thương lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, vội nói “Quỳnh Hoa công chúa, thỉnh hạ thủ lưu tình”
“ Nếu, nếu, nếu công chúa của chúng ta có mệnh hệ gì, Tây Lưu nhất định không bỏ qua cho ngươi” Tỳ nữ bên người Quân Lạc Nhi nói to.
Bất quá cung nữ này đi theo công chúa này nên cũng bị lây nhiễm bản tính kiêu ngạo, cáo mượn oai hùm, lời nói phát ra mang theo nồng đậm sự khinh thường cùng uy hiếp!
Phong Nhược Ngôn quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cung nữ vừa nói chuyện “Nha, ta thật sự không biết, các ngươi tính không bỏ qua cho ta như thế nào nhỉ?”
“Ta…” Cung nữ kia thấy Phong Nhược Ngôn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt kia rõ ràng đang cười, nhưng ả lại cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, cả người xụi lơ.
Đình Thương hung hăng liếc mắt nhìn cung nữ kia một cái, hướng Phong Nhược Ngôn cười bồi tội “Quỳnh Hoa công chúa bớt giận, ngài là khách quý thái hậu mời đến, chúng ta đâu dám gây bất lợi cho ngài”
Phong Nhược Ngôn không thèm nhìn, tầm mắt chuyển lên người Quân LẠc Nhi, nhíu mày nói “Thế nào, cảnh sắc trong giếng so với bên ngoài có đẹp hay không? Hay bạn cũ lâu không gặp nên không muốn rời đi?”
Đôi tay Quân Lạc Nhi run rẩy, nắm lấy tay Phong Nhược Ngôn, ảđã từng xử tội chết cho rất nhiều cung nữ cùng thái giám dám đắc tội với ả, cũng có rất nhiều người bị dìm chết trong cái giếng này! Lúc này tiếp xúc với miệng giếng lạnh lẽo, hơi thở quỷ dị của Phong Nhược Ngôn, lời nói vô tình của nàng ta, nháy mắt làm cho ả sợ hãi! Thậm chí khi nhìn đến đáy giếng sóng nước lăn tăn kia, ả có cảm giác như từng khuôn mặt cừu hận đang vặn vẹo, trôi nổi trên đó. Những ánh mắt dữ tợn đanh nhìn mình chằm chằm, đang chờ chực kéo ả xuống giếng!
Quân Lạc Nhi hoảng sợ tới cực điểm, khóe mắt rưng rưng, mở miệng cầu xin “Phong Nhược Ngôn, ngươi điên rồi, điên rồi, mau thả ta ra, mẫu hậu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, mau thả ta ra!”
Phong Nhược Ngôn khẽ lắc đầu, giọng nói lạnh lẽo “Xem ra ngươi quả thực không biết ta, ngươi cũng biết Thủy Vũ Chiêu chết như thế nào chứ? Ngươi biết kết cục của Thủy Vũ Hinh chứ? Nếu như ngươi cảm thấy ta sẽ sợ hãi, thì quả thật chỉ có thể nói ngươi thật ngu ngốc”
Phong Nhược Ngôn hơi buông tay ra, mắt thấy Quân Lạc Nhi sắp rơi xuống, mọi người la hét, sợ hãi, mặt Đình Thương xám như tro tàn, Phong Nhược Ngôn lại đưa tay nắm lấy chân Quân Lạc Nhi, vung tay lên, đem nàng ta từ trong giếng ra, ném xuống mặt đất cách đó không xa.
Phong Nhược Ngôn phủi phủi tay, môi anh đào khẽ mở “Giết ngươi, chỉ làm ô uế tay ta, hôm nay ta nhắc cho ngươi nhớ, từ nay về sau, ngươi nên nhớ kỹ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói! Nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, kẻo mang họa vào thân!’’
Rồi sau đó liếc mắt nhìn Quân LẠc Nhi “Nhận tiện cũng nói với ngươi, về sau tốt nhất không nên đụng tới ta, bình thường ta rất sợ phiền toái, cho nên thường ngày ta chỉ dùng một biện pháp để giải quyết vấn đề! Thủy Vũ Chiêu là một ví dụ!”
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Đình Thương một cái, sau đó thản nhiên xoay người rời đi!