Ỷ Thế Hiếp Người

Ban đêm, trăng sáng treo cao, khắp nơi sương trắng.

Một bóng người lặng yên không tiếng động rơi trên nóc nhà, quan sát cửa lớn nhà Triệu phủ.

Không hổ là đại tài chủ, xa gần đều nghe tên, chỉ cánh cửa thôi cũng hiện ra mười phần khí thế. Một đôi sư tử đá uy nghiêm đứng vững hai bên, đinh trên cửa ở dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng nhạt, giống như hàm răng sạch sẽ chỉnh tề. Không chỉ có toàn bộ trấn Nam Thủy, thậm chí tài vận còn khuếch tán ra nửa tỉnh Vận Châu.

Chủ nhân Triệu phủ không dễ chọc. Thế nhưng Nhạc Thính Tùng vẫn phải tới.

Y muốn tìm Triệu Thất.

Trên thực tế, Nhạc Thính Tùng mới vừa rồi còn đang trằn trọc trở mình trên giường, từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên y không có cách nào ngủ. Ngón tay phảng phất lưu lại một điểm mềm nhũn tế nhị, không nhịn được từng lần lại từng lần nhớ lại tình huống ban ngày.

Vào lúc ấy… Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Chuyện này sư phụ không có dạy qua, trong sách không có viết đến, y trái lo phải nghĩ, cuối cùng cảm thấy vẫn nên trực tiếp hỏi Triệu Thất thì tốt hơn.

Cho nên y xuất hiện ở nơi này.

Triệu phủ diện tích rất rộng, nhà cửa tầng tầng, Nhạc Thính Tùng vốn định tránh né nhà chính, thế nhưng trong gió đêm lại truyền đến âm thanh quen thuộc.


Y lặng yên không một tiếng động đáp xuống nóc nhà, nhấc lên một mảnh ngói, nhìn vào bên trong.

Triệu Thất nha nha kêu, tay chân của hắn bị dây thừng quấn chặt buộc vào chân bàn, như một con ếch hướng bụng lên trời.

Nhưng hắn so với con ếch còn đẹp hơn rất nhiều. Tứ chi thon dài, xương thịt đều đặn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới giống như được điêu khắc từ một khối ngọc thạch, tìm không ra nửa điểm tỳ vết.

Một nam tử trẻ tuổi quần áo chỉnh tề đứng giữa hai chân hắn, hai tay cầm lấy đùi trắng nõn, phần eo rung động mà đánh vào.

Gã đánh vừa nhanh vừa mạnh, cả bàn gỗ theo động tác của gã mà rung động không ngớt. Nhạc Thính Tùng thấy rõ, mỗi khi đụng một cái, Triệu Thất liền run rẩy một chút. Cũng không biết hắn như vậy để người kia làm bao lâu, phảng phất giống như vừa vớt ra từ trong nước, vốn là trắng. Trên thân thể tích lại một lớp nước mỏng, dưới ánh nến chiếu rọi xuống, Nhạc Thính Tùng chỉ nhớ tới bốn chữ.

Hoạt sắc sinh hương.

Dần dần, trong cơ thể y có loại cảm giác kỳ quái luân phiên xông tới. Vì vậy lập tức tĩnh khí ngưng thần, vận công đè xuống cảm giác này, tiếp tục xem tiếp.

“Lão gia, lão gia…” Rốt cục, Triệu Thất bắt đầu đứt quãng xin tha, “Nô tài không được, nô tài biết tội, cầu lão gia bớt giận. Nô, nô tài cũng không dám nữa.”

Bên trong màn truyền đến một tiếng cười lạnh tanh:

“A, ngươi biết tội gì?”

Người trẻ tuổi dừng một chút, dường như cực khó khăn dừng động tác lại, đem dương v*t từ trong cơ thể Triệu Thất rút ra, Nhạc Thính Tùng hiển nhiên thấy người đó mang ra một vết dịch trắng ẩm ướt, ở trên đùi Triệu Thất xoa xoa, sau đó cung kính lui qua một bên.

Triệu Thất nằm ngửa trên bàn, thở hổn hển một hồi, hai mắt rốt cục có điểm thần khí, mới chậm rãi nói: “Nô tài không nên ban ngày ban mặt cướp con trai nhà người ta. Nhưng mà lão gia, tiểu tử kia lớn lên trông rất thanh khiết, nếu ngài thấy —— ”

“Liền sẽ không thao ngươi đúng không?” Màn hất lên, một nam tử vóc người tinh tráng chậm rãi bước ra.

Nam tử này thoạt nhìn so với Triệu Thất lớn hơn một chút, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Mà có lẽ là bởi vì dung mạo quá mức tuấn mỹ, trái lại dẫn theo ba phần sát khí, thành mười phần uy nghiêm, làm người thấy liền sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nhạc Thính Tùng nhận ra, gã chính là chủ nhân của Triệu phủ, đại phú giàu nhất trấn Nam Thuỷ, Triệu Vũ Thành.

Chỉ thấy gã đi tới trước mặt Triệu Thất, cúi đầu nhìn miệng huyệt còn đang chảy ra chất lỏng trắng đục, xì cười một tiếng: “Đều rộng đến không khép lại được, bảo sao lại muốn giấu đi không cho người ta thao.”

Triệu Thất giật giật hai chân, dường như muốn khép lại, nhưng hắn bị trói rất chặt, cuối cùng chỉ làm càng nhiều tinh dịch chảy ra, trong lúc nhất thời từng tiếng tí tách tí tách vang vọng, đọng lại trên đất thành một bãi nước nho nhỏ.


“Hừ, ngươi nên vui mừng, nếu như hôm nay đem người mang về, thì người đầu tiên hắn chơi sẽ là ngươi.” Triệu Vũ Thành cười lạnh một tiếng, tay chậm rãi mơn trớn lồng ngực Triệu Thất, thưởng thức khối thân thể như khắc ra từ ngọc này. Mắt thấy người này hơi buông lỏng, bất thình lình ngón tay vặn mạnh đầu nhũ sưng tấy một cái.

“A!” Triệu Thất hét lên thảm thiết, toàn thân co giật, mãnh liệt giãy giụa, “Ta không dám, tha ta, tha cho ta đi!”

Nhạc Thính Tùng nhìn thấy rất kỳ quái. Người này mặt sau vừa chứa một vật lớn như vậy, vậy mà phải rất lâu sau mới mở miệng xin tha. Thế mà bây giờ chỉ bị Triệu Vũ Thành vặn một cái, liền biến thành như vậy.

Phản ứng này, hình như hơi lớn.

Triệu Vũ Thành không dễ dàng buông tay, Triệu Thất lập tức tê liệt, trên mặt tất cả đều là nước mắt, toàn thân run cầm cập cầm cập.

“Ngươi biết sai ở đâu?” Triệu Vũ Thành hoãn thanh hỏi.

“Ta, nô tài không dám, không dám quản chuyện của lão gia.” Triệu Thất ăn nói khép nép.

Đáp lại lời hắn, là một cái bấm mạnh vào nơi đau đớn chưa tiêu!

“Dừng, dừng lại! Xin ngườ, xin người!” Triệu Thất giãy dụa giống như cá mắc cạn, âm thanh đều biến điệu, “Lão gia, lão gia, ta không nên ở trên đường —— ”

Triệu Vũ Thành ngừng tay, trên mặt hiện lên nụ cười, dụ dỗ hỏi: “Ngươi không nên ở trên đường làm gì?”

Triệu Thất hai mắt vô thần, mộc mộc ngơ ngác mà nói: “Không nên ở ngay trên đường, bị người ta đánh tới bắn ra.”


Nhạc Thính Tùng như bị sét đánh.

Y nhớ tới phản ứng khi đó của Triệu Thất, còn có một tia xạ hương mơ hồ bay tới chóp mũi. Người này, người này bất quá bị mình đánh, dương v*t cũng không bị va vào, cư nhiên ở trước mặt mọi người, bắn tinh ra!

Chuyện này…

Nhạc Thính Tùng cảm thấy điều này thật sự là khó mà tin nổi, y cần phải đi về lật sách, tìm một từ chính xác để hình dung loại hành vi này.

“Tiện nhân dâm đãng.” Triệu Vũ Thành trong lúc vô tình tháo gỡ nghi hoặc của Nhạc Thính Tùng. Nụ cười của gã như trước, nhưng lại làm người ta cảm thấy sởn cả tóc gáy: “Để người ta tùy tiện đánh một cái, liền biến thành bộ dáng này. Lần sau để người ta nhìn một chút, có phải là liền trực tiếp thư sướng?”

“Không, không phải.” Nói tới nói lui, hạ thân Triệu Thất đã nhổng lên thật cao. Triệu Vũ Thành liền trực tiếp đem hắn bức ép dính trên bàn.

Nhạc Thính Tùng không có kiến thức, nhưng cũng hiểu chuyện này không bình thường. Không biết người nọ là trời sinh như vậy, hayvẫn là bị người ta dạy dỗ mà thành.

Nghĩ như thế, một loại cảm giác kỳ dị liền mãnh liệt xông tới. Nhạc Thính Tùng hoàn đãi giở lại trò cũ, lại vận công áp chế, bỗng nhiên nghe thấy Triệu Vũ Thành ra lệnh một tiếng: “Triệu Tam, Triệu Cửu.”

Người trẻ tuổi vừa nãy, cùng với một người khác thoạt nhìn lớn hơn một chút đáp: “Có thuộc hạ.”

“Tối nay có khách quý tới chơi, các ngươi đi chuẩn bị một chút.” Nói xong, gã ngẩng đầu, xuyên thấu qua lỗ hổng của mái ngói bị xốc lên, mắt đối mắt với Nhạc Thính Tùng, “Không biết các hạ có thể nhận sự đón tiếp của ta, ở lại phủ mấy ngày?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận