Y Thống Giang Sơn

Liễu Khoát Hải kéo Cổ Lục tới bãi đất trống ven đường, Hồ Tiểu Thiên cũng tới đó, nhìn Cổ Lục cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là Cổ Lục sao? Thật là trùng hợp nha, ngươi tới đây mới theo dõi ta hay là vẫn theo dõi từ trước đến giờ vậy?"

Cổ Lục bụm mũi, bộ dáng chật vật nói: "Đại.. Đại nhân... Oan uổng..."

Liễu Khoát Hải cả giận nói: "Oan oan cái rắm, dám vụng trộm theo dõi đại nhân, nói, rốt cuộc có mục đích gì?"

Cổ Lục nói: "Ta chỉ đi săn thôi, không có mục đích khác."

Mộ Dung Phi Yên không nói gì, khẽ động trường kiếm trong tay, xoẹt một tiếng, tay áo của Cổ Lục đã rách toác ra, một cái ống nhòm liền lăn xuống, vừa rồi lúc Cổ Lục trốn trong rừng dùng ống nhòm quan sát, phản quang của thấu kính đã bị Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy, căn cứ vào manh mối này đã tìm được nơi ẩn nấp của Cổ Lục.

Hồ Tiểu Thiên nhặt cái ống nhòm kia lên, nhắm một mắt nhòm ra xa, sau đó liền nhét vào trong ngực, rõ ràng có ý muốn giữ làm của riêng.

Cổ Lục nói: "Đại nhân, oan uổng a..."

Hồ Tiểu Thiên nói với Liễu Khoát Hải: "Khoát Hải, ta nhớ ở sau đó có một vách núi cao đến mười trượng a?"

Liễu Khoát Hải gật đầu, gã không biết Hồ Tiểu Thiên đang nói vách núi nào, tóm lại là đằng sau có rất nhiều vách núi.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ngươi không cẩn thận ngã từ đó xuống có chết không?"

Liễu Khoát Hải đã nghe ra ý của hắn, một tay hắn đã kéo Cổ Lục đi, Cổ Lục liền rợn tóc gáy, đây không phải là quan mà chính là cường đạo a, giết người phóng hỏa không có gì không dám làm, gã sợ hãi khóc lóc thảm thiết: "Đại nhân, đại nhân, ta sai rồi, sau này ta không dám theo dõi ngài nữa..."

Hồ Tiểu Thiên hắc hắc cười lạnh, vỗ vỗ vào hai gò má gầy gò của gã, nói: "Ngươi theo dõi ta làm gì? Thành thật thì ta cho một đường sống."

Cổ Lục nói: "Ta chỉ là hiếu kỳ... Không có ý gì khác..."

Hồ Tiểu Thiên quay lưng đi, Liễu Khoát Hải liền hiểu ý. Nhấc Cổ Lục như con ưng cắp con gà lên, Cổ Lục liều mạng dãy dụa, liền tuột khỏi áo ngoài, dùng chiêu ve sầu thoát xác, Liễu Khoát Hải chỉ còn cầm được áo của gã, vẫn may Mộ Dung Phi Yên kịp thời đánh tới, một cước đạp Cổ Lục bay xuống đất, dí kiếm vào cổ họng Cổ Lục: "Chạy đi đâu?"

Cổ Lục ngã nhào xuống đất, do áo ngoài đã bị tuột ra, liền để lộ cả thân trên, hình xăm nơi lồng ngực lòi ra. Trên ngực là một cái đầu hổ uy phong lẫm liệt. Mộ Dung Phi Yên nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Ngươi là binh vệ Hổ Đầu doanh Tây Châu?" Nàng nhìn hình xăm đưa ra phán đoán.

Hồ Tiểu Thiên xì mũi coi thường nói: "Cái này thì tiệm xăm nào cũng có thể làm!"

Liễu Khoát Hải đứng cạnh liền nói: "Đại nhân nói không sai, ta cũng có một cái!" Gia hỏa này kéo ống tay áo lên, trên tay trái cũng có xăm một cái đầu hổ, chẳng qua hình xăm này cũng thực sự quá kém đi, thoạt nhìn giống như một đứa con nít vẽ bậy vậy.

Mộ Dung Phi Yên nhìn kỹ một chút, chắc mẩm cái hình xăm này tuyệt đối không phải hàng nhái, xác định thân phận của Cổ Lục, liền dí trường kiếm trong tay tới, uy hiếp: "Nói, ngươi có phải người của Hổ Đầu doanh không?"

Cổ Lục vẻ mặt buồn thảm, biết thân phận của mình đã bại lộ, gã cắn cắn môi nói: "Nếu đã rơi vào tay các ngươi. Muốn chém giết thế nào thì tùy."

Hồ Tiểu Thiên nghe gã nói kiên cường như vậy, liền gật đầu nói: "Nếu như đã muốn chết, thỏa mãn cho hắn đi. Khoát Hải tìm vách núi nào vắng vẻ, ném hắn xuống." Con hàng này rõ ràng là đang có ý đe dọa.

Biểu hiện dũng cảm này của Cổ Lục chẳng qua là gắng gượng. Vừa nghe nói tới giết người diệt khẩu, liền sợ tới mức hồn phi phách tán. Run giọng nói: "Đại nhân, xin người tha mạng..."

Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nói: "Tây Châu Hổ Đầu doanh chính là chi quân đội cường hãn nhất dưới chướng Lý đại nhân tiết độ sứ Tây Xuyên, làm sao lại lòi ra loại như này." Mộ Dung Phi Yên tuy thân ở tận kinh thành nhưng vẫn nắm rõ tình hình của Tây Xuyên, tiết độ sứ Tây Xuyên Lý Thiên Hành chính là một danh tướng của Đại Khang, năm đó bình Hắc Miêu, đánh bại Sa Già, ổn định biên giới Tây Nam lập công lao bất thế, lúc này mới được hoàng thượng tin cậy, sắc phong làm tiết độ sứ Tây Nam, Quang Lộc đại phu, thẩm tra của Binh bộ thượng thư, cùng bình chính sự, Tây châu doãn, Tây Xuyên khai quốc công, thực ấp ba nghìn hộ. Tọa trấn Tây Nam, quân sĩ dưới trướng được gọi là Tây Nam Hổ. Mà thủ hạ của Lý Thiên Hành có một chi quân cận vệ là Hổ Đầu doanh, mỗi lần xông pha chiến trường đều đi tiên phong, lấy một chọi mười, dũng mãnh vô song, cũng đồng dạng với bộ đội đặc chủng bây giờ, cho nên Mộ Dung Phi Yên không tin loại nhát gan như Cổ Lục lại là thành viên của Hổ Đầu doanh.

Cổ Lục thở dài nói: "Ta làm chức văn trong Hổ Đầu doanh, do am hiểu các bộ lạc địa phương vùng tây nam, nên mới có thể gia nhập."

Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ, ý bảo Mộ Dung Phi Yên rời kiếm ra chỗ khác, nói khẽ: "Cổ Đức Vượng cũng người của các ngươi?"

Cổ Lục bị Hồ Tiểu Thiên nói toạc ra cơ mật, không khỏi sợ hãi.

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Cũng không phải cái bí mật lớn gì, hai người các ngươi hành động thật sự quá kém, cho rằng giấu diếm được mấy tên quan hồ đồ kia là có thể giấu được ta sao?"

Cổ Lục nói: "Đại nhân, ta tuyệt đối không có ác ý với ngài."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Các ngươi thân là binh vệ Hổ Đầu doanh, không ở Tây Châu sao lại tới đây?"

Cổ Lục cắn cắn môi nói: "Đại nhân, thực không dám giấu diếm, bốn tháng trước ta đến Thanh Vân diệt phỉ, nhưng lại bất hạnh chịu mai phục tại Thiên Lang sơn, tử thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ có mấy người chúng ta trốn thoát, sợ trở về sẽ bị quân pháp xử trí, cho nên mới lưu lạc đến nay." Gã thở dài nói: "Hôm nay rơi vào tay đại nhân, đại nhân muốn xử trí thế nào cũng được."

Hồ Tiểu Thiên từ biểu hiện của Cổ Lục liền phỏng đoán được mười phần là sự thực, tất nhiên là cũng có giấu diếm một chút, Hồ Tiểu Thiên cũng không cố ép hỏi gã, ra hiệu cho gã đứng dậy, chỉ chỉ vào cái đập sau lưng gã nói: "Ngươi biết được mấy phần của chuyện này?"

Cổ Lục nói: "Đám đạo tặc Thiên Lang sơn từng ở cái đập tích nước này."

Hồ Tiểu Thiên nhíu mày: "Chúng muốn làm gì?"

Cổ Lục nói :"Chúng muốn để nước hủy cầu Thanh Vân, nhưng không đạt được mục đích, nên dùng chất nổ phá cầu, giả là bị lũ quét phá hỏng, dân chúng huyện Thanh Vân, thậm chí cả đám quan lại cũng đều mơ mơ màng màng..." Nói đến đây gã chợt nhớ Hồ Tiểu Thiên cũng là quan lại, mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi không cần cố kỵ, ta không giống đám kia."

Cổ Lục nói: "Đại nhân, ta chỉ biết có vậy."

Hồ Tiểu Thiên hắc hắc cười, điệu cười cực kỳ gian trá, Cổ Lục nghe vậy không khỏi nổi lên sợ hãi, hạ thấp đầu xuống.

Hồ Tiểu Thiên cười xong nói: "Nếu ngươi không dám trở về, tại sao lại ở huyện Thanh Vân này, huyện này cũng nằm trong phạm vi Tây Xuyên a, ngươi không lo một ngày sẽ bị phát hiện, khó thoát tội sao?"

Cổ Lục nói: "Khởi bẩm đại nhân, quê tiểu nhân ở Thanh Vân, quê hương khó rời."

"Hay cho một câu quê hương khó rời, ta xem ra còn có ý định khác a." Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng vào Cổ Lục, Cổ Lục ngay lập tức tránh né ánh mắt này. Cảm thấy tên trẻ tuổi này không phải dạnh tầm thường, ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên qua gã.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Bổn quan cũng không có hứng thú với cái việc vớ vẩn của ngươi, chẳng qua là ta quản lý cái huyện Thanh Vân này, coi như ta chưa gặp ngươi, tốt nhất là ngươi nên thành thành thật thật mà sống, đừng gây bất cứ phiền toái gì cho ta, đi đi!"

Cổ Lục gật đầu liên tục, gã không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên dễ dàng buông tha cho mình như vậy, liền nhanh chóng tạ ơn rồi đi về phía dưới núi, vừa đi được hai bước đã nhớ tới cái ống nhòm của mình, xem chừng bị lấy làm của riêng rồi, Cổ Lục thầm mắng, hảo hán không tính thiệt thòi trước mắt, có thể toàn thân mà trở ra là tốt rồi.

Cổ Lục vừa đi khỏi, Mộ Dung Phi Yên liền quay sang Hồ Tiểu Thiên nói nhỏ xin chỉ thị: "Ta đi theo hắn xem chút."

Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ, cùng Liễu Khoát Hải đứng dậy đi về.

Lúc trở về nội thành thì đã là hoàng hôn, nhìn thấy Chủ Bộ Quách Thủ Quang đi từ tường thành xuống, cạnh gã còn có một người chính là huyện úy của Thanh Vân Lưu Bảo Cử, hai người này cũng coi như là cán bộ cao tầng của Thanh Vân, huyện úy giống với cục trưởng công an huyện ở xã hội hiện đại, ở Thanh Vân này cũng coi như là nhân vật có thực quyền. Lưu Bảo Cử lần đầu gặp Hồ Tiểu Thiên, tên này thuộc loại nhăn nhở, gặp ai cũng cười hì hì, hô từ xa: "Hồ đại nhân! Hạ quan hữu lễ!"

Hồ Tiểu Thiên chưa nghe Quách Thủ Quang giới thiệu nên còn không biết gã, tự nhủ ta rất thân quen với ngươi sao? Khẽ gật đầu coi như chào, sau khi Quách Thủ Quang giới thiệu Lưu Bảo Cử cho hắn, lại nói: "Hồ đại nhân, đêm nay Hứa đại nhân mở tiệc tại hoa viên huyện nha, mời người đi tẩy trần, đặc biệt ra lệnh cho ta ra đây đón tiếp."

Hồ Tiểu Thiên tự nhủ Hứa Thanh Liêm này cuối cùng cũng có thú vị rồi, lão tử đã đến đây hai ngày, hôm kia thì trốn tránh không thấy măt, khuya hôm qua ngươi còn dày vò cấp dưới là ta đến thăm hỏi, hôm nay lại xuất ra rồi a, bây giờ mới nhớ tới mời ta đến làm cơm tẩy trần rồi hả? Mẹ kiếp! Chậm rồi lão tử không nhận tình của ngươi.

Tình có thể không nhận, nhưng mặt mũi là nhất định phải cho, Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta mệt mỏi cả ngày, mồ hôi nhễ nhại, để ta về khách sạn tắm rửa thay y phục rồi sẽ đến."

Quách Thủ Quang gật nhẹ, yêu cầu của Hồ Tiểu Thiên là vô cùng hợp lý, gã chắp tay nói: "Vậy nửa canh giờ nữa gặp."

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Nhất định!"

Trước khi chia tay, Quách Thủ Quang không khỏi nhìn nhìn Liễu Khoát Hải vài lần, Hồ Tiểu Thiên lo gã tìm Liễu Khoát Hải làm phiền, chủ động nói: "Khoát Hải là biểu đệ của ta."

Quách Thủ Quang bán tín bán nghi nhìn Liễu Khoát Hải, khó tin lời của Hồ Tiểu Thiên là thật, nhưng chuyện đã đến nước này, Vạn gia cũng đã chủ động rút đơn kiện, Quách Thủ Quang cũng chẳng muốn quản việc này, không vì một tên dân nho nhỏ mà vạch mặt vị huyện thừa này.

Trên đường về khách sạn Phúc Lai, Liễu Khoát Hải nhếch miệng cười nói: "Hồ đại nhân, ngươi thật sự là biểu ca của ta à?"

Hồ Tiểu Thiên tức giận trừng mắt liếc gã một cái nói: "Ngươi mười chín ta mười sáu, ngươi nghĩ sao?"

"Vậy ngươi là biểu đệ ta?"

"Hai ta không thân thích!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui