Y Thống Giang Sơn

Tịch Nhan căm tức nhìn Hồ Tiểu Thiên, nếu ánh mắt của nàng là hai thanh đao nhọn, thì sớm đã đem Hồ Tiểu Thiên đâm vỡ nát.

Hồ Tiểu Thiên đưa mắt liếc mắt ra hiệu cho Lương Khánh một cái:
- Làm cho ả chớ nói lung tung.

Lương Khánh hiểu được ý tứ của Hồ Tiểu Thiên, duỗi ngón tay ra điểm trúng huyệt đạo của Tịch Nhan.

Tần Vũ Đồng lẳng lặng lấy một cây ngân châm đâm vào sườn trái Tịch Nhan, vẻ mặt Tịch Nhan u ám, hôm nay ả cẩn thận mấy cũng có sai sót, cũng không nghĩ đến Tần Vũ Đồng sẽ đóng giả thành bộ khoái đi theo bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, Lương Khánh tuy rằng võ công cao cường, nhưng phương pháp điểm huyệt của y căn bản không khống chế nổi mình, vừa rồi ngã trên mặt đất chỉ là ngụy trang, mà hiện tại Tần Vũ Đồng lấy ngân châm đâm vào huyệt đạo của ả, cũng là bắt được mạch sống của ả, trong khoảng thời gian ngắn Tịch Nhan không có năng lực giải được.

Hồ Tiểu Thiên lo lắng nhất là kinh động đến Chu vương, nhưng động tĩnh bên này quá lớn, Chu vương đã sớm chú ý tới, không đợi hai người Lương Khánh và Tần Vũ Đồng đem Tịch Nhan áp giải đi, thanh âm của Chu vương đã vang lên:
- Khoan đã!

Hồ Tiểu Thiên vừa nghe thấy thanh âm của Long Diệp Phương đã biết gặp phải chuyện không hay, vị thập thất Hoàng tử này với Tịch Nhan có mối tình thắm thiết, việc bọn họ vừa làm nói không chừng sớm đã bị Chu vương thấy được, người ta là chọn lựa đúng thời điểm đứng ra, vừa vặn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Chu vương hiển nhiên rất không vui:
- Hồ Tiểu Thiên, đây là có chuyện gì?

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ ngươi đã biết rõ còn cố hỏi, vội vàng bước nhanh đi đến trước mặt Chu vương, khom mình thi lễ nói:
- Điện hạ, không phải ngài vẫn luôn muốn bắt yêu nữ Ngũ Tiên Giáo, ta đã giúp ngài bắt được rồi.

Chu vương nhìn Tịch Nhan trên mặt toát ra vẻ thương tiếc. Tịch Nhan tuyệt đối là một cao thủ phái hành động, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng sóng mắt lưu chuyển, lâm li réo rắt thảm thiết, chỉ cần ánh mắt này đã khiến Chu vương không đành lòng rồi. Gã lại nói với Chu Khải Phàm:
- Rốt cuộc sao lại thế này?

Chu Khải Phàm nhìn thấy vẻ mặt Chu vương không tốt, cuống quít nói:
- Hồ đại nhân nói ả là phản tặc Ngũ Tiên Giáo.

Chu vương hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt với Hồ Tiểu Thiên một cái nói:
- Ngươi có chứng cớ hay không? Ta thấy Tịch Nhan cô nương không phải loại người này!

Hồ Tiểu Thiên buồn bực. Thầm nghĩ, bố đã chọc giận ngươi rồi, ngươi muốn làm cho tiểu cô nương này vui cũng không thể dẫm lên ta, quá không tử tế.

Chu vương đi đến trước mặt Tịch Nhan, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Tịch Nhan cô nương, cô sao rồi?

Tịch Nhan bị khống chế á huyệt đương nhiên không thể nói chuyện. Nàng cắn cắn môi anh đào, hai hàng nước mắt trong suốt theo khuôn mặt xinh đẹp chảy xuống. Nhìn nước mắt của nàng, sự cảm thông của đa số nhữn người xung quanh đều bị ảnh hưởng, thậm chí ngay cả Chu Khải Phàm cũng âm thầm trách Hồ Tiểu Thiên nhiều chuyện, một nữ tử mỹ mạo yếu đuối ôn nhu như thế sao có thể là phản tặc? Nhất định là Hồ Tiểu Thiên thấy mỹ mạo của người ta, cho nên sinh lòng tà niệm.

Trong đám người có người nói:
- Hẳn là bị khống chế á huyệt, cho nên mới không thể nói thành tiếng.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than, bản lĩnh thu hút sự cảm thông của Tịch Nhan thật sự là hạng nhất, lại gặp được Chu vương ngu xuẩn tự cho là phong lưu này. Cái này thật phiền toái.

Chu vương nói:
- Còn không khẩn trương giải huyệt đạo cho nàng.

Lưu Khánh không dám cãi lại lệnh vua, tiến lến trước ngực Tịch Nhan một chút, Tần Vũ Đồng cũng lặng yên rút ra một cây ngân châm, thối lưu đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, lấy truyền âm nhập mật nói:
- Không có gì đáng ngại, cô ả không tạo nổi sóng gió gì đâu.

Tịch Nhan quả nhiên có thể mở miệng nói chuyện, chỉ có điều tứ chí bủn rủn bước đi khó khăn, nàng run giọng nói:
- Chu vương điện hạ...Dân nữ bị oan...

Chu vương nhìn thấy mỹ nhân khóc. Cảm giác tim mình đều bị hòa tan, dịu dàng nói:
- Tịch Nhan cô nương. Cô đừng khóc, có ủy khuất gì cứ nói với bổn vương.

Tịch Nhan thút tha thút thít nói:
- Dân nữ đang trên đường đến Tiếp Châu...Không nghĩ tới ngựa đột nhiên ngã xuống đât không dậy nổi, thật không cố ý ngăn cản đường đi của mọi người, sau đó người này đi tới không phân tốt xấu, nói ta là cái gì mà phản tặc của Ngũ Tiên Giáo, còn làm cho người ta khi nhục ta...Điện hạ...Ta chỉ là một cô gái yếu ớt...Ta chưa từng làm việc thương thiên hại lí...
Nói tới đây nàng dường như ủy khuất đến cực điểm, bật khóc hu hu.

Chu vương nói:
- Tịch Nhan cô nương không cần thương tâm, bổn vương sẽ cho cô một công đạo. Xe hỏng rồi cũng không sao, bổn vương cũng vừa vặn đi đến Tiếp Châu, ta đưa cô cùng đi.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ thật sao, hóa ra là thu nhận một Bạch Cốt tinh. Còn tưởng rằng Chu vương thân là thấp thất hoàng tử có thể có chút tầm mắt, hiện tại xem ra, tôn tử này cũng là phàm thai mắt thường, cô nàng này đang gài bẫy ngươi, vậy mà ngươi cũng không nhìn ra?

Chu vương cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lại để cho người đỡ Tịch Nhan lên.

Hồ Tiểu Thiên trơ mắt nhìn Tịch Nhan lên xe ngựa, trà trộn vào trong đội ngũ của bọn họ, cả gan nhắc nhở Chu vương nói:
- Điện hạ...cô ta này dụng tâm kín đáo a.

Chu vương thản nhiên cười, hạ giọng nói:
- Uỷ khuất ngươi rồi, trong lòng bổn vương tự có chừng mực.
Dù sao gã cũng không phải kẻ ngu, cũng không quá thân cận với Tịch Nhan, đem xe ngựa của Tịch Nhan giao cho Hồ Tiểu Thiên trông coi.

Hồ Tiểu Thiên âm thầm hứ hai tiếng, ngươi con mẹ nó tâm lý nắm chắc, làm bố nhìn không ra, muốn chơi chiêu cởi vỏ bọc đường đem đạn pháo đánh trở về sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, cái này gọi là đùa với lửa, kẻ chơi với lửa tất bị bỏng, Tịch Nhan cũng không phải nhân vật tốt đẹp gì.

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, Hồ Tiểu Thiên liếc mắt ra hiệu một cái, để Lương Khánh đi sát theo xe ngựa giám sát Tịch Nhan.

Nhìn xe ngựa Tịch Nhan ở phía trước hắn lo lắng thở dài nói:
- Chu vương bị sắc đẹp mê hoặc, chuyện này không dễ làm.

Tần Vũ Đồng nói:
- Không cần lo lắng, huyệt đạo của nàng ta đã bị ta không chế, hẳn là không tạo ra nổi sóng gió gì.

Trời tháng bảy thay đổi bất thường, mới vừa rồi bầu trời con trong xanh, sau giờ ngọ liền trở nên u ám, cách cầu Vĩnh Tế không đến năm dặm, vượt qua cầu Vĩnh Tế liền ra khỏi địa phận Hồng Cốc.

Từ khi nghe được lời nói kia của Hồ Tiểu Thiên, Chu Khải Phàm ước gì mau chóng đem Chu vương tiễn đi, không nghĩ tới trên đường sắc trời thay đổi, mắt thấy một hồi bão tố sẽ đến. Y đề xuất dừng lại ở phụ cận trú mưa, nhưng Chu vương cũng không có ý tứ dừng lại, muốn tốc độ của mọi người nhanh lên, tranh thủ trước khi trời mưa to vượt qua cầu Vĩnh Tế.

Thái dương đã bị những đám mây màu xám che khuất, ánh sáng không ngừng ảm đạm, giống như là có người dùng mực nước quệt lên một tầng đen dày đặc trên bầu trời, không có tia chớp, không trung biến thành một màn đen kịt mênh mông, chỉ có phía tây lộ ra một mảnh mây màu tím. Tia chớp từ đám mây màu tím kia bắt đầu đánh ra, ánh chớp chói mắt hình thù kỳ quái giống như nhánh cây không ngừng tỏa ra bốn phương tám hướng, đem màn trời màu đen rạch thành từng mảnh nhỏ.

Ầm Ầm! Một tiếng vang thật lớn, lòng đất dưới lòng bàn chân giống như muốn lật lên, nham thạch ở ngọn núi bị tiếng sấm làm chấn động, cây to hai bên đường dường như đứng không nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.

Tiếng nổ này trực kích lòng người, gương mặt của mọi người trong khoảnh khắc bị tia chớp lóa mắt chiếu rọi trắng bệch như tờ giấy, đội ngũ đang tiến lên bởi vì tiếng nổ này rõ ràng dừng lại một chút, không ít ngựa bởi vì sợ tiếng sấm mà dừng bước không chịu đi, nữ nhân thất kinh kêu to, gia súc rít lên, hộ vệ phu xe nhanh chóng đan vào cũng một chỗ, đội ngũ lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Chu vương Long Diệp Phương cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng ở phía trên, xuất hiện trong đội ngũ tám gã thị vệ vây quanh phía trước, vừa rồi gã vẫn ở bên trong xe, đổi thành cưỡi ngựa là sau khi Tịch Nhan xuất hiện.

Hồ Tiểu Thiên nhìn bộ dáng gã hăng hái uy phong lầm lẫm xa xa trong lòng thầm mắng gã này ra vẻ tinh tướng, biểu hiện như vậy đơn giản là để hấp dẫn ánh mắt của Tịch Nhan mà thôi.

Sự thật chứng minh quả đúng thế, không bao lâu Chu vương liền phóng ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa của Tịch Nhan, Tịch Nhan vừa vặn vén rém ra nhìn ra bên ngoài, trên khuôn mặt đẹp toát ra vẻ sợ hãi đáng thương, Chu vương an ủi nàng nói:
- Tịch Nhan cô nương không phải sợ hãi, có bổn vương ở đây, không người nào dám thương tổn cô.

Hồ Tiểu Thiên vẫn đang có chút bận tâm, thấp giọng hướng Tần Vũ Đồng nói:
- Tịch Nhan có thể làm ra chuyện gì hay không?

Tần Vũ Đồng lạnh nhạt nói:
- Cô ả bây giờ hữu tâm vô lực rồi.

Tuy rằng sấm sét vang dội, nhưng mưa thủy chung vẫn chưa rơi xuống, đội ngũ sau khi hoảng hốt ngắn ngủi tiếp tục tiến về phía trước.

Huyện lệnh Hồng Cốc Chu Khải Phàm tiến đến bẩm báo, xung quanh không có bất cứ cái gì bất thường. Phía trước là cầu Vĩnh Tế, qua cầu Vĩnh Tế, nhiệm vụ của y sẽ hoàn thành. Tâm tình của Chu Vũ Phàm dần trở nên thoải mái hớn, y nhìn thoáng qua Hồ Tiểu Thiên, trong lòng thầm oán trách hắn chỉ nói chuyện dọa người.

Hồ Tiểu Thiên cũng cảm thấy buồn bực, xem ra hôm nay không sóng không gió, tin tức khả năng mã tặc núi Thiên lang bất ngờ tập kích của sứ đoàn Sa Già cũng là từ Tiểu Thiên Mục và Chu Mặc biết được, quan sát tình huống trước mặt, mã tặc núi Thiên Lang hẳn là đã chiếm được tin tức, biết khó mà lui rồi.

Thời điểm đội ngũ lên đến cầu Vĩnh Tế, mưa rốt cục cũng rơi, không có gió, mưa thẳng tắp rơi xuống, xé thiên xé địa rơi xuống, nhìn không thấy giọt mưa dài hẹp, trước mắt đều là một mảnh trắng xóa, trên mặt đất bắn lên vô số giọt nước, giọt mưa đập lên bìn đất kêu bùm bùm, giây lát đã phân không ra đất trời rồi, giống như có một con sông lớn trong không trung đang chảy xuôi xuống dưới, mặt đất bị mưa cọ rửa thành khe rãnh đan xen ngang dọc, khi u ám mờ nhạt, khi thì lại trắng lóa.

Sông Thông Tế mãnh liệt chảy cuồn cuộn, dòng nước xen lẫn bùn cát ở thượng du, nước đã trở thành màu vàng đục ngầu, không nhẹ nhàng chảy như bình thường mà cuồn cuộn chảy, vỗ vào ven bờ.

Tiền phương truyền lệnh, sau khi qua sông nghỉ ngơi, đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, dù sao xung quanh cũng không có chỗ trú mưa, dưới tình huống như vậy chỉ có thể tiếp tục đi.

Chu vương đang cưỡi ngựa trong chốc lát, thái độ phóng khoáng, không bao lâu đã bị mưa làm cho phải ngồi trở về xe ngựa. Tất cả quan viên đều chuẩn bị đồ che mưa, Hồ Tiểu Thiên và Tần Vũ Đồng cũng có nón tre áo tơi che mưa, đáng thương nhất vẫn là những binh lính kia, chẳng những phải chịu mưa gió tra tấn, còn phải đi trong lầy lội để kéo đẩy xe ngựa.

Chu vương truyền lệnh cho đám binh sĩ huyện Hồng Cốc kia không cần tiếp tục hộ tống, đối với Chu Khải Phàm và đám người kia mà nói không khác gì một loại giải thoát, dù có qua cầu Vĩnh Tế phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không có quan hệ gì với bọn họ rồi.

Xe ngựa của Tịch Nhan cũng bị kẹt vào trong lầy lội, thời điểm một đám lính vội vàng đẩy xe, hai người Hồ Tiểu Thiên và Tần Vũ Đồng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, Lương Khánh xông vào màn mưa đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, y thấp giọng nói:
- Hồ đại nhân, yêu nữ kia nói có chuyện tìm ngài.

Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nói:
- Không cần để ý tới ả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui