Y Thống Giang Sơn

Hồ Tiểu Thiên biết Chu Văn Cử có một vài đặc điểm của con mọt sách, một người tính tình như thế rất dễ để tâm đến những chuyện vụn vặt, hắn không sợ ông ta để tâm vào chuyện vụn vặt nhưng lại sợ bản thân gặp phải phiền hà. Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng nhắc nhở Chu Văn Cử nói:

- Chu tiên sinh, nam nhân đại trượng phu có thể co có thể duỗi, tuy rằng Lý thị tự lập nhưng dù sao Tây Xuyên cũng là phạm vi thế lực của bọn họ, nên chúng ta nói chuyện làm việc cũng cần phải cẩn thận, núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi đun. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhanh chóng trình báo sự mưu phản của bọn họ lên triều đình.

Chu Văn Cử nghe Hồ Tiểu Thiên nhắc nhở nên mới ý thức được lúc này Hồ Tiểu Thiên bị giam lỏng, sở dĩ nói nhiều tin tức cho ông ta cũng bởi vì hắn tin mình, còn một nguyên nhân nữa chính muốn ông ta trợ giúp hắn, cứu hắn ra khỏi miệng hổ. Chu Văn Cử nói:

]- Hồ đại nhân muốn ta làm thế nào?

Hồ Tiểu Thiên thì thầm nói ý nghĩ của hắn, hắn đã khiến người chung quanh hoài nghi thành công, đám người này hoài nghi hắn bị dịch hạch nên sinh ra sợ hãi, hiện tại chỉ thiếu một suy luận uy quyền, chỉ cần Chu Văn Cử nói hắn bị nhiễm dịch hạch thì ngay cả Lý Hồng Hàn và mọi người cũng tránh hắn không kịp nữa là...., hắn cũng sẽ không bị dẫn đến Tây Châu.

Sau khi thương lượng cùng Hồ Tiểu Thiên, Chu Văn Cử nhanh chóng đi ra khỏi cửa, lão vẫn mang theo khẩu trang, đến đình viện mới tháo khẩu trang ra, hai gã thị vệ phụ trách trông coi đến hỏi bệnh tình của Hồ Tiểu Thiên.

Chu Văn Cử thở dài nói:

- Tám chín phần là bệnh dịch hạch rồi, hắn uống nước có lẫn phân chuột nên đó là nguy cơ gây nên bệnh.

Hai gã thị vệ nghe nói thế trong lòng chột dạ, bọn họ rất hiểu y thuật của Chu Văn Cử giỏi thế nào, nếu Chu Văn Cử nói như vậy chuyện này hẳn không sai. Một người trong đó nói:

- Chu tiên sinh, ta nghe nói bệnh dịch hạch này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hắn tiếp xúc với ai thì người đó sẽ bị lây bệnh.

Chu Văn Cử nói:

- Bây giờ chưa thể kết luận được, nên cần phải theo dõi mấy ngày mới có thể kết luận được.

Một âm thanh từ đằng xa vang lên:

- Chu tiên sinh vẫn chưa xác định được bệnh sao?

Lúc này chính Lý Hồng Hàn quay lại.

Chu Văn Cử hướng về Lý Hồng Hàn thi lễ nói:

- Lý tướng quân, ta mới vừa khám bệnh cho hắn xong, theo bệnh trạng của hắn thì nhiều biểu hiện giống với bệnh dịch hạch, chỉ có điều dịch hạch ở Tây Xuyên đã hết trong bảy mươi năm, tình hình bệnh dịch cũng không thể nào dễ dàng phát lại như thế, ta nghĩ trước hết phải lưu hắn lại hành cung mỗi ngày đều khám và chữa bệnh cho hắn, qua mấy ngày mới có thể xác định được bệnh.

Chính Hồ Tiểu Thiên đã bảo lão nói như thế, nếu Chu Văn Cử một mực khẳng định Hồ Tiểu Thiên đúng bị bệnh dịch hạch thì Lý Hồng Hàn chưa chắc đã tin. Hồ Tiểu Thiên và Lý Hồng Hàn tiếp xúc với nhau thời gian không lâu nhưng hắn có thể biết được gã ta là người đa nghi, cho nên mới bảo Chu Văn Cử nói tình hình lập lờ như thế, còn nói phải giữ lại hành cung quan sát, như thế thì Lý Hồng Hàn mới không nghi ngờ gì.

Lý Hồng Hàn nói:

- Chu tiên sinh, nếu hắn đích thật bị bệnh dịch hạch thì nên làm thế nào cho phải?

Chu Văn Cử nói:

- Nếu thật sự bị dịch chuột thì phải cách ly toàn hành cung, tất cả mọi người đã tiếp xúc với hắn nhất định phải ở lại nơi này quan sát, không thể để ai rời đi, việc này cũng vì tránh bệnh tình lây lan.

Lý Hồng Hàn gật gật đầu, căn bản gã cũng không thể nào tưởng tưởng được lại có sự việc này xảy ra, suy nghĩ một lát nói:

- Chu tiên sinh, vậy làm phiền ngươi rồi.

Chu Văn Cử nói:

- Nếu Chu tướng quân không phân phó gì ta nhanh chóng về chuẩn bị thuốc cho hắn.

Lý Hồng Hàn nói:

- Đi đi.

Sau khi Chu Văn Cử rời đi, hai gã thị vệ lập tức đến bên cạnh Lý Hồng Hàn.

Lý Hồng Hàn nói:

- Nghiêm Chu, sau khi trời sáng ta đi cùng sứ đoàn Sa Già trở về Tây Châu, chuyện nơi này ta giao lại cho ngươi.

Nghiêm Chu là thân tín của gã, y cũng là một trong hai võ sĩ canh gác phòng Hồ Tiểu Thiên. Nghiêm Chu chắp tay chấp hành nhưng trong lòng y thật sự không thể nào yên được, không thể tưởng tượng được việc làm phiêu lưu này lại rơi trên người y. Nghiêm Chu thấp giọng thỉnh giáo:

- Tướng quân, nếu thực sự Hồ đại nhân bị bệnh dịch hạch thì làm sao bây giờ?

Lý Hồng Hàn cười thản nhiên nói:

- Sao có bệnh dịch hạch nhiều như thế, ngươi không nghe lời Chu tiên sinh nói sao, bây giờ còn chưa xác định mà, phải quan sát mấy ngày nữa.

Trong lòng Nghiêm Chu thầm nghĩ, nếu không phải dịch chuột sao ngài muốn nhanh chóng rời đi như vậy? Lúc đầu định ngày mai mới đi nhưng lúc này lại muốn đi sớm hơn, rõ ràng là ngài lo lắng Hồ Tiểu Thiên bị nhiễm dịch hạch, sợ hắn lây bệnh cho mình đây mà. Y càng nghĩ càng buồn bực, lần này y phải thực hiện chiến phiêu lưu mạo hiểm lớn rồi.

Lý Hồng Hàn nhỏ giọng nói:

- Nếu hắn thực sự bị bệnh dịch hạch thì dùng mồi lửa đốt hành cung này, ngàn vạn lần không được để bệnh tình lây lan, ngươi có hiểu không?

Nghiêm Chu rùng mình, ý của Lý Hồng Hàn y đã hiểu, nếu Hồ Tiểu Thiên bị dịch hạch thì y phải chết cháy cùng Hồ Tiểu Thiên trong Thiên phủ hành cung, chuyện tới nước này có nói gì cũng vô dụng, y đành chắp tay lĩnh mệnh.

Trước khi đi Lý Hồng Hàn còn dặn dò:

- Còn nữa, nhất định phải giữ bí mật, không được tiết lộ bệnh tình của hắn ra ngoài, tránh khiến lòng người kinh sợ.

Hồ Tiểu Thiên nghe nói Lý Hồng Hàn và sứ đoàn Sa Già đã đi từ sáng sớm liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra người trên đời này sợ chết cũng không ít. Nghe nói có khả năng hắn bị bệnh dịch hạch thì từ người được gọi là đại ca kết nghĩa hay anh vợ tương lai đều nhanh chóng tránh xa, sợ hắn lây bệnh cho họ, đúng lòng người dễ thay đổi thật, dù là anh em kết nghĩa, đồng cam cộng khổ gì đó tất cả chỉ là nói nhảm.

Lý Hồng Hàn mang đi không ít người, hành cung Thiên phủ ngoại trừ hai tên lính thân tín của Lý Hồng Hàn thì còn có sáu tên lính nữa, dù bọn họ vẫn quan sát phòng của Hồ Tiểu Thiên cẩn thận, nhưng phạm vi phòng thủ rộng lớn, nơi ở của Hồ Tiểu Thiên không ai dám chủ động đến gần.

Hồ Tiểu Thiên cũng vui vẻ khi không còn ràng buộc.

Trời vừa chập tối Chu Văn Cử mới trở về, trên lưng lão mang theo hòm thuốc, lão đi vào phòng nhanh chóng đóng cửa lại.

Lúc này tinh thần của Hồ Tiểu Thiên cũng đã khôi phục nhiều rồi, hắn ngồi dậy nói:

- Chu tiên sinh, tình hình bên ngoài thế nào rồi?

Chu Văn Cử nói:

- Lý Hồng Hàn hộ tống sứ đoàn Sa Già rời đi rồi, hành cung Thiên phủ ngoài sáu tên lính canh giữ ngoài sân còn có hai tên nữa, một người là Nghiêm Chu, tên còn lại là Triệu Khải, hai người này đều là thân cận của Lý Hồng Hàn.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Trong thành có tin tức gì không?

Chu Văn Cử nói:

- Sáng này ta bỏ chút thời gian đến gặp Thái thú Dương Đạo Toàn nhưng gã không có thời gian gặp ta, ta thấy ngoài thành Tiếp Châu điều binh khiển tướng phòng bị rất nghiêm ngặt, bắt đầu từ đêm qua cửa thành các nơi hạn chế xuất nhập, ai ra cửa thành đều phải tiến hành kiểm tra nghiêm khắc, lúc này dù Hồ đại nhân ra khỏi hành cung được cũng không thể nào ra thành dễ dàng.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:

- Ra khỏi thành không cần đề cập đến lúc này, trước tiên phải nghĩ ra biện pháp rời khỏi hành cung này rồi nói sau.

Chu Văn Cử nói:

- Ta có một chủ ý, ta nói bệnh của ngươi chẩn đoán chính xác là bệnh dịch hạch, tính mạng đang bị đe dọa nhất định chết trong nay mai, nhất định phải mang ngươi rời khỏi nơi này tìm kiếm nơi hoang vu để hỏa thiêu ngươi, cố gắng tìm mọi cách lừa gạt bọn họ.

Hồ Tiểu Thiên nghĩ một chút, lúc này cũng chỉ có biện pháp này là khả thi, vì thế nhanh chóng gật đầu nói:

- Hai tên này khôn khéo vô cùng, giấu được bọn họ cũng không phải dễ dàng gì.

Chu Văn Cử nói:

- Ta thử một lần xem thế nào.

Chu Văn Cử để hòm thuốc xuống, đi không bao lâu đã nhanh chóng quay lại, Hồ Tiểu Thiên nghĩ kế sách của lão đã thực hiện được không ngờ thấy Chu Văn Cử tháo khẩu trang xuống sợ hãi nói:

- Hồ đại nhân, không tốt rồi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Có chuyện gì mà lo sợ thế?

Chu Văn Cử nói:

- Ta vừa mới đi ra, đang định nói bệnh tình ngươi đang nguy hiểm đến tính mạng thì đã thấy người vận chuyển củi đến hành cung, còn mang theo một thùng dầu, có lẽ để đốt.

Hồ Tiểu Thiên nghe lão nói thế, trong lòng trầm xuống, không cần hỏi cũng biết được những tên lính kia đang chuẩn bị thiêu hủy toàn bộ hành cung, việc này không nghi ngờ đều là chủ ý của Lý Hồng Hàn, nếu không phải gã hạ lệnh thì đám lính kia không dám tự tiện quyết định như thế. Tuy nhiên nghĩ lại, nếu đúng chẩn đoán là dịch hạch thì phải thiêu hủy thi thể, cũng đốt thiêu hủy hành cung Thiên phủ là thủ đoạn ứng phó tất yếu. Chỉ có điều kế hoạch dùng bệnh dịch hạch để làm cớ rời khỏi hành cung đã hoàn toàn thất bại.

Trong khoản thời gian ngắn Hồ Tiểu Thiên không có đường nào để xoay sở.

Chu Văn Cử nói:

- Hồ đại nhân, hay là như vầy.

Lão đến gần Hồ Tiểu Thiên một bước nhỏ giọng nói:

- Dù sao ta vào nơi này cũng mang khẩu trang, dáng người của hai chúng ta cũng không khác nhau lắm, nếu ngài mặc y phục của ta thừa dịp đêm tối mà đi bọn họ cũng không phân biệt được.

Hồ Tiểu Thiên nghe Chu Văn Cử muốn đổi vị trí cho hắn, giúp hắn rời khỏi nơi này liền lập tức lắc đầu nói:

- Việc này vạn lần không được, ta không thể khiến tiên sinh mạo hiểm được.

Trong lòng hắn hiểu được, Chu Văn Cử làm thế không khác nào lấy tính mạng lão đổi lấy tính mạng hắn, việc này không bao lâu sẽ nhanh chóng bị bại lộ, dù Chu Văn Cử có chút danh khí nhưng dù sao cũng chỉ là một lang trung, sao có thể gánh chịu được tránh nhiệm này.

Chu Văn Cử mỉm cười nói:

- Hồ đại nhân không cần lo lắng, ta đối với Thái thú Tiếp Châu Dương Đạo Toàn là ân nhân, gã nợ ta không ít ân tình, nên dù chuyện này có bị phát giác ta nghĩ gã cũng không nỡ lấy oán báo ơn mà giết ta.

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:

- Ta tuyệt đối không để Chu tiên sinh vì ta mà mạo hiểm.

Tuy rằng y thuật của Chu Văn Cử tinh thâm nhưng nhận thức chính trị của lão thật sự nông cạn, lão đâu biết được người trong quan trường âm tàn ác độc thế nào.

Chu Văn Cử nắm cánh tay Hồ Tiểu Thiên nói:

- Hồ đại nhân, Tây Xuyên hiện giờ đã biến thành nơi của hổ lang, nếu ngài không đi bọn họ tuyệt không buông tha cho ngài đâu, trước kia Hồ đại nhân cũng không quản hiểm nguy mà đến cứu ta, hôm nay là cơ hội để Chu mỗ đền đáp ân tình của đại nhân. Huống chi đại nhân tuổi trẻ tài cao, y thuật cao siêu như thế mà thất truyền thì thật sự tổn thất quá lớn.

Chu Văn Cử vừa nghĩ đến ân tình khi xưa Hồ Tiểu Thiên đến cứu lão, một phần lão luyến tiếc tài hoa của Hồ Tiểu Thiên, lão thật sự chưa gặp được người trẻ tuổi nào lại có y thuật cao siêu như thế.

Hồ Tiểu Thiên cắn cắn môi nói:

- Chu tiên sinh, chỉ cần lừa bọn họ vào đây ta sẽ có cách diệt trừ hai người bọn họ.

Chu Văn Cử lắc đầu nói:

- Nghe nói ngài có khả năng bị dịch hạch, bọn họ sớm sợ hãi rồi, trừ phi buộc bọn họ tiến vào nếu không bọn họ quyết không tiến vào trong này. Hồ đại nhân, thời gian cấp bách không thể do dự hơn nữa.

Hồ Tiểu Thiên nhìn Chu Văn Cử, trong lúc này cảm xúc trong lòng hắn ngổn ngang, hắn nắm lấy tay Chu Văn Cử nói:

- Nhưng nếu sau khi ta rời đi bọn họ đốt hành cung thì tiên sinh làm thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui