Y Thống Giang Sơn

Lão giả vô lực nở nụ cười nhẹ và nói: "Lão phu có thể sống đến bây giờ đã là trời xanh rủ lòng thương rồi. Mất đi một chân thì có làm sao?" Lão tràn ngập cảm kích nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Công tử đã cải biến vận mệnh của ta, để cho ta có thể một lần nữa cảm nhận được nhịp đập của trái tim, ta thật sự vẫn còn đang sống ah!"

Hồ Tiểu Thiên chỉ chỉ vào chân cụt của lão nói: "Ta phải thay thuốc cho ông rồi, thuận tiện kiểm tra vết thương một chút." Y lại nhìn thoáng qua cô bé một cái và nói: "Mọi người tốt nhất vẫn nên tránh đi một chút."

Mộ Dung Phi Yên mang theo cô bé kia rời đi.

Hồ Tiểu Thiên dùng lụa trắng che kín miệng, lấy bao thay thuốc sau khi đã được khử độc, sau đó cởi bỏ băng gạc bên ngoài phần chân cụt còn lại của lão giả, lão ta có lực ý chí cực kỳ mạnh, cho dù đau đớn đến thấu xương, vẫn kiên trì không rên một tiếng.

Tình huống miệng vết thương rất tốt, không rướm máu quá nhiều, sau khi Hồ Tiểu Thiên trừ độc cho miệng vết thương liền tiến hành băng bó một lần nữa, băng bó gọn gàng xong, y kéo xuống miếng vải lụa che miệng nói: "Tình huống không tệ chút nào!"

Lão giả nói: "Lão phu là An Đức Toàn! xin hỏi tôn tính đại danh của ân công là gì?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta họ Hồ!" Y cũng không có nói tên của mình cho An Đức Toàn, và y cũng đã đặc biệt thông báo cho những người khác, phải cẩn thận bảo thủ bí mật, không được dễ dàng tiết lộ thân phận trước mặt hai người này. Hồ Tiểu Thiên bưng lên khay thuốc chuẩn bị rời đi thì lại nghe lão giả nói: "Ân công xin dừng bước!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "An tiên sinh còn có chuyện gì phân phó?"

An Đức Toàn nói: "Ân công có lẽ đã biết được thân phận của ta." Lão hiện tại trần chuồng nằm trên mặt mền, nên tự nhiên biết thân thể của mình đã bị đối phương nhìn thấy hết thảy, thân phận thái giám của lão khẳng định là không thể nào che giấu được.

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Tại trong mắt của ta chỉ có bệnh nhân, những chuyện khác ta không để ý!" Đây là y đang uyển chuyển mà nói cho An Đức Toàn, lão cứ yên tâm, chuyện của lão ta không có hứng thú, ta cũng sẽ không lộ ra ngoài, kỳ thật ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, cho dù y có muốn lộ ra cũng không có ai mà lộ ah.

An Đức Toàn nói: "Ân công, lão phu cùng cháu gái theo Bồng Âm Sơn đi ngang qua, không khéo gặp phải sơn tặc. Lão phu đã dốc hết toàn lực bảo hộ cho tôn nữ, thế nhưng dù sao cũng chỉ một thân một mình, không thể địch lại nhiều người, nên bây giờ biến thành hình dạng này ... "

Hồ Tiểu Thiên đối với kinh nghiệm lão gặp phải cũng không có hứng thú, y cũng không tin cái lý do lão vừa nói ra. Nếu như không phải một già một trẻ này trùng hợp đi tới Lan Nhược Tự, thì y mới chẳng muốn quản những chuyện đâu đâu như vậy. Y hướng An Đức Toàn cười cười nói: "An tiên sinh, ngài trọng thương chưa lành, không thể nói quá nhiều, hãy nên nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì đợi khi thân thể ngài khỏe lại hãy nói!" Y vốn định rời đi, thình lình An Đức Toàn vươn tay ra, một phát liền bắt được cánh tay Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên cảm giác được giống như có một gọng kìm đang kẹp chặt lấy tay y. Xương cốt dường như đều đã bị bóp nát, y đau đến kêu lên một tiếng, trong lòng lại thầm kinh ngạc đến cực điểm. An Đức Toàn bản thân đang bị trọng thương, hấp hối, thế mà vẫn có được lực lượng cường đại như vậy. Nếu như tại thời điểm cơ thể của lão không bị sao cả, thì võ công của lão không biết còn lợi hại đến chừng nào?

An Đức Toàn đang cầm chặt tay Hồ Tiểu Thiên nhẹ buông lỏng một chút, ánh mắt của lão từ trong hồ nghi lập tức trở nên bình thản. Biến hóa rất nhỏ này cũng không tránh được ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên. Tuy nó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn còn thấy được một tia sát cơ lành lạnh.

Nội tâm Hồ Tiểu Thiên không khỏi rùng mình, cái lão thái giám này cùng cô bé kia đến đột nhiên, mặc dù không biết rõ thân phận bọn họ, nhưng mà từ khí chất ăn nói của cô bé kia liền có thể nhìn ra xuất thân không bình thường. Các vết thương trên người lão thái giám cũng không phải do va chạm ngoài ý muốn, mà là không ít vết đao cùng vết tên bắn, từ đó có thể suy ra, trước khi hai người đi vào Lan Nhược Tự, nhất định đã trải qua một trận chém giết thảm khốc. Lão thái giám này sau khi trọng thương vẫn còn có sức lực như vậy, có thể thấy được võ công của lão cực kỳ cường đại. Mà có thể khiến cho lão chịu thương thế đến tình trạng này, thì đối thủ của lão lại lợi hại đến tình trạng nào? Lão thái giám này vừa mới hiện ra sát cơ, có thể chứng minh lão căn bản không có chút lòng cảm ơn nào cả, nếu như lão hoài nghi mình có ác ý, tuyệt đối sẽ không do dự giết chết mình ngay.

Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ càng kinh hãi, nhưng y biểu hiện ra lại không lộ ra một chút chấn động nào cả, y mỉm cười đi tới gần An Đức Toàn một chút, thấp giọng nói: "Lão tiên sinh, ngài ngàn vạn không nên lộn xộn, vạn nhất xúc động đến miệng vết thương thì rất phiền toái. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không may, chẳng phải sẽ khiến cho cháu gái ngài lo lắng hay sao?" Lời nói này của Hồ Tiểu Thiên ẩn ẩn mang chút cứng rắn, chỉ cần An Đức Toàn dám can đảm hành động thiếu suy nghĩ, thì chắc chắn cháu gái của lão sẽ gặp phiền toái.

An Đức Toàn khẽ gật đầu một cái, tay lại buông lỏng ra một ít. Nhưng mà lão vẫn không có buông tay Hồ Tiểu Thiên ra, thấp giọng nói: "Ai dám đả thương tôn nữ của lão phu, lão phu sẽ khiến cho hắn phải hối hận khi đã ở trên thế giới này!" Thời điểm lão nói ra lời này, sát cơ lạnh thấu xương lại tràn ngập, Hồ Tiểu Thiên đứng cách lão chỉ trong gang tấc, cảm nhận được đầy đủ luồng sát khí tàn bạo này, không khỏi khẽ run một cái, trong lòng tự nhủ, tôn nữ của ngươi? ngươi đây là đang lừa gạt ai đó? Rõ ràng là một tên thái giám, ở đâu mà có hậu đại? Ngươi sinh ra được hay sao? Trên mặt y tủm tỉm cười nói: "Lão tiên sinh, ngài như thế nào lại kích động rồi, bây giờ bản thân ngài đang bị trọng thương, nhất định phải bảo trì cảm xúc ổn định, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể chính mình đâu."

Lúc này nét tươi cười trên mặt An Đức Toàn đã hoàn toàn biến mất, lão lạnh lùng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, ánh mắt sắc bén tựa như hai thanh đao nhọn đâm thẳng vào sâu trong hai mắt của y, rồi lão mới thấp giọng nói: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi là do ai phái tới? đến tột cùng có mục đích gì?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Lão tiên sinh, xem ra chẳng những ngươi có lòng nghi ngờ rất nặng, hơn nữa còn là một vị lấy oán trả ơn, ta còn thật sự phải nói rõ một chút, thứ nhất, ta không biết các ngươi, ta cũng không có ý định trêu trọc các ngươi, là do cháu gái ngươi chạy đến bên này cầu cứu chúng ta, nên chúng ta mới mang ngươi tới đây. Thứ hai, nếu như ta không ra tay cưa bỏ đùi phải của ngươi, thì cho dù ngươi có sinh mệnh lực siêu cường đến đâu, thì hiện tại chỉ sợ cũng đã chảy hết máu mà chết rồi. Thứ ba, nếu như không phải là vì trợ giúp các ngươi, chúng ta đã sớm rời đi Lan Nhược Tự rồi, ta mới chẳng muốn quản chuyên của các ngươi làm gì."

An Đức Toàn nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, ánh mắt của lão vẫn đang tràn ngập hồ nghi: "Ngươi là người nào?"

Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, lão tử là ân nhân cứu mạng của ngươi, đã từng thấy qua vong ân phụ nghĩa, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua chuyện vong ân phụ nghĩa đến loại tình trạng này. Ngươi nha, trọng thương còn chưa khỏi, vậy mà còn muốn bất lợi với ta sao? Huống chi cô bé kia bây giờ còn đang ở trong tay nhóm y, cái lão thái giám này không phải do mất máu quá nhiều, khiến cho não bộ thiếu dưỡng khí, trí thông minh giảm mạnh? Đến cả đạo lý, ném chuột sợ vỡ bình cũng đều không hiểu. Đã quên tôn nữ của ngươi vẫn còn đang trong tay chúng ta? Ngươi mà dám đối với lão tử bất lợi, sẽ không sợ lão tử khai đao với cô bé kia à? Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta là người như thế nào với ngươi cũng không quan trọng, nói tóm lại, ta và các ngươi không hề liên quan, cũng sẽ không đối với các ngươi bất lợi, cũng sẽ không giúp các ngươi nữa!" Hồ Tiểu Thiên dùng sức hất lên, lần này vẫn không thể hất bỏ tay của An Đức Toàn ra.

An Đức Toàn nói: "Đừng có nhìn thấy ta bị thương, ta mà muốn giết ngươi, thì cũng chẳng tốn chút sức nào." Nói như vậy chẳng khác gì là vạch mặt rồi.

Hồ Tiểu Thiên ha ha cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì?" Nếu như nói lúc trước y đã đồng ý với đề nghị của Mộ Dung Phi Yên rồi, nhưng mà cho đến bây giờ, đối với hành vi vong ân phụ nghĩa này của An Đức Toàn đã khiến cho y tràn đầy phản cảm. Nên y đã hoàn toàn gạt bỏ đi ý nghĩ trợ giúp bọn hắn. Đi qua cái thế giới này cũng không khác thế giới kia là mấy, người tốt chưa hẳn sẽ được báo đáp.

An Đức Toàn từ bên hông lấy ra một mảnh dương chi ngọc - Bàn Long ngọc bội, lão đưa cho Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên thò tay tiếp nhận, y mặc dù không phải chuyên gia giám định và thưởng thức ngọc thạch, nhưng mà vừa liếc mắt cũng đã nhận ra khối ngọc bội này tuyệt không tầm thường. Vô luận là chất ngọc hay chạm trổ, cũng đều có thể gọi là cực phẩm.

An Đức Toàn nói: "Khối ngọc bội này giá trị liên thành, ta dùng nó để trả tiền thuê ngươi."

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, vứt trả lại ngọc bội cho lão: "Chỉ tính riêng giá trị ngọc bội, hoàn toàn chính xác có thể coi là một khoản thù lao phong phú. Chỉ là chuyện ngươi sẽ ủy thác ta đi làm chắc chắn có phong hiểm rất lớn. Ngươi đến cùng đã chọc phải địch nhân như thế nào, lại có thể biến ngươi thành cái bộ dạng này? Không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta không muốn trêu chọc một cái phiền toái lớn như vậy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui