Y Thủ Che Thiên

“Tuổi còn trẻ, thật không ngờ khẩu khí lại cuồng vọng. Ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ mới không cùng ngươi so đo, nếu hiện tại không chịu rời đi thì muốn đi cũng không được nữa.” Trong mắt Hoàng Thiên Minh toát ra một tia ngoan lệ, cô gái này nếu không biết tốt xấu, vậy hắn sẽ không ngần ngại đối phó nàng ta.

Lúc này, một thiếu nữ ở cách Hoàng Thiên Minh không xa lên tiếng nói: “Không chỉ phải lưu lại Mị ảnh thần điêu, pháp bảo bắt được Mị ảnh thần điêu cũng phải cùng lưu lại!”

Giọng nói của Hoàng Hoàn Nhi thanh thúy dễ nghe, song trong mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly đầy dẫy nồng đậm ghen tỵ cùng với vẻ đắc ý. Dung nhan tươi đẹp xuất hiện vẻ âm u, có lẽ phàm là cô gái nhìn thấy mỹ nhân như Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác ghen tỵ.

Nếu như bọn họ có thể có được pháp bảo kia, tin tưởng thực lực bọn họ phải tăng lên không ít. Mị ảnh thần điêu khó đối phó trình độ nàng cực kì rõ ràng, đi theo bên cạnh Hoàng thúc lâu như vậy, mỗi lần thử bắt nó đều chưa từng thành công.

Đối với điều này, trong lòng của bọn họ cũng có một loại cảm giác thất bại, cũng may cả Hoàn Lăng quốc cũng không có người nào có thể bắt được Mị ảnh thần điêu, cho nên vậy cũng không coi là cái gì.

Chẳng qua là cả người Mị ảnh thần điêu đều là bảo vật, nếu bán đi giá trị tuyệt đối không rẻ, huống chi bảo bối trên người nếu dùng để luyện chế đan dược tác dụng tuyệt đối là khổng lồ ! Thậm chí có năng lực bắt được ngày sau địa vị bọn họ ở Hoàng Gia cũng sẽ nhanh chóng đề cao.

Lời của Hoàng Hoàn Nhi tựa như nhắc nhở Hoàng Thiên Minh, trong mắt nhìn về phía Hoàng Hoàn Nhi tràn đầy đồng ý. Trong mấy đứa trẻ này, tâm trí Hoàng Hoàn Nhi cứng rắn nhất, sau khi mấy tên tiểu tử nhìn thấy mỹ nhân liền quên đi chuyện đứng đắn, hoàn toàn không giống với Hoàn Nhi.

Mộ Chỉ Ly sững sờ, pháp bảo? Cái gì pháp bảo? Bất quá rất nhanh, Mộ Chỉ Ly liền hiểu pháp bảo theo lời bọn họ là cái gì, có lẽ bọn họ là đem lưới điện mình cô đọng ra coi thành pháp bảo đi.

Ánh mắt không có chút nào tình cảm quét Hoàng Hoàn Nhi một cái, Mộ Chỉ Ly căn bản chưa từng để ý tới lời của hai người, Phiêu Miểu thân pháp vừa động liền hóa thành một đạo khói xanh biến mất trong tầm mắt của bọn hắn.

Tại bên tai mọi người còn vang lên câu nói trước khi đi của Mộ Chỉ Ly: “Các ngươi không có tư cách để cho ta xuất thủ!”

Châm chọc!

Tuyệt đối châm chọc!

Là cao thủ Thiên Huyền cảnh, Hoàng Thiên Minh ở cả Hoàn Lăng quốc cũng là người thân phận cao quý nhất, nhưng là cái tiểu nha đầu này lại dám nói mình không đạt tới tư cách cho nàng xuất thủ!

Đây đối với hắn mà nói quả thực không thể gọi là châm chọc, đây là vũ nhục! Đối với một người cao thủ vũ nhục!

Sắc mặt Hoàng Thiên Minh biến thành âm trầm, nhưng hắn không thừa nhận cũng không được thực lực nha đầu này đúng là không kém, ít nhất ở phương diện tốc độ này đúng là rất mạnh. Khó trách nàng có thể bắt được Mị ảnh thần điêu, cũng chỉ có tốc độ như vậy mới có thể đuổi theo Mị ảnh thần điêu.

Đúng là, nếu là cô gái này quyết định chạy trốn, thật sự bọn hắn không cách nào đuổi theo nàng, nhưng nếu là bọn họ ngăn hết đường lui của nàng ta buộc nàng giao thủ, tin tưởng ưu thế này của nàng cũng không còn.

“Hoàng thúc, chúng ta. . . . . .” Hoàng Hoàn Nhi nhìn sắc mặt Hoàng Thiên Minh âm trầm chậm rãi lên tiếng hỏi, lời nói mới vừa rồi của nàng kia sợ là hoàn toàn chọc giận Hoàng thúc! Thật là tự đâm đầu vào chỗ chết!

Hoàng thúc nhưng là cao thủ mạnh nhất cả Hoàn Lăng quốc, cao thủ Thiên Huyền cảnh giới! Cả Hoàn Lăng quốc bất quá cũng chỉ có một người Hoàng thúc mà thôi, qua nhiều năm như vậy còn không có người nào dám…nói chuyện như vậy cùng Hoàng thúc, chớ nói chi là như vậy một nữ tử tuổi còn trẻ.

Chân mày Hoàng Húc Kiệt vẫn nhíu lại, chẳng biết tại sao thời điểm nhìn thấy nàng kia hắn luôn luôn có một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ là đã trông thấy ở địa phương nào đó. Chẳng qua là tột cùng là ở địa phương nào hắn cũng nghĩ không ra, điều này làm cho hắn rất là ảo não.

Hoàng Kiến Thành nhìn phương hướng cô gái áo trắng rời đi, trong mắt đầy dẫy một cỗ mê luyến. Mặc dù thời gian cô gái này xuất hiện tương đối ngắn, cũng đã để lại ấn ký không thể xóa nhòa trong lòng của hắn, một cô gái xinh đẹp kinh tâm động phách như vậy thế nhưng xuất hiện ở trước mặt của hắn, quả thực giống như nằm mơ.

“Đuổi theo! Nàng kia cuồng vọng như thế, tin tưởng sẽ không tận lực chạy xa, chỉ cần chúng ta đuổi theo phương hướng kia nhất định có thể đủ đuổi kịp!” Sắc mặt Hoàng Thiên Minh hết sức khó coi, người vũ nhục hắn tất phải trả giá thảm trọng .

Mặc dù đó là một vãn bối, hắn cũng sẽ không bỏ qua!

Tôn nghiêm của cao thủ là cao nhất, không thể khiêu khích !

Hàn Như Liệt và Thiên Nhi vẫn ngốc ở tại chỗ chờ Mộ Chỉ Ly, lần này thời gian Mộ Chỉ Ly đi dài nhất, song hai người cũng không có bởi vì Mộ Chỉ Ly rời đi thời gian dài mà lộ ra cảm xúc lo lắng, ngược lại trong lòng hai người đều có được một cỗ ý vui mừng.

Lâu như thế Chỉ Ly cũng chưa trở lại liền chứng minh khoảng cách giữa nàng ấy cùng Mị ảnh thần điêu càng gần, vẫn không có bị bỏ lại cho nên mới phải tốn hao thời gian lâu như vậy!

Thân ảnh màu trắng từ đàng xa nhanh chóng đi tới trước mặt hai người: “Ta đã trở về.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói.

Nghe vậy, Hàn Như Liệt cười nói: “Như thế nào, có đuổi kịp không?” Hai người một đuổi một chạy cách bọn họ một khoảng cách cũng không phải là xa bình thường, cho nên bọn họ không cách nào cảm giác được kết quả như thế nào.

Mộ Chỉ Ly cũng không trả lời, song sau một khắc Mị ảnh thần điêu bị vây trong lưới điện liền xuất hiện ở dưới chân Mộ Chỉ Ly.

“Ngươi thành công!” Tiếng nói của Thiên Nhi mang theo một tia kích động, mấy ngày qua Chỉ Ly vẫn không ngừng nỗ lực, cho nên sau khi nhìn thấy Chỉ Ly thành công trong lòng sinh ra một cỗ nồng đậm vui mừng,

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đúng vậy a, sau khi mất một phen khí lực rốt cục bắt được nó.” Nói xong, Mộ Chỉ Ly lời nói xoay chuyển: “Thiên Nhi, ngươi cũng có thể triển khai hành động, lấy năng lực của ngươi để bắt lại tuyệt đối sẽ không tốn hao khí lực gì, như vậy chúng ta liền có thể sớm ngày hoàn thành thí luyện lần này, tin tưởng trong trận cạnh tranh này hai người chúng ta nhất định có thể đoạt được danh ngạch.”

Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng Thiên Nhi giương lên một nụ cười. Lập tức thời điểm một con Mị ảnh thần điêu xuất hiện Thiên Nhi đã dùng hành động của mình chứng minh ý tưởng của nàng.

Thời điểm Thiên Nhi xuất thủ, lúc này Mộ Chỉ Ly mới thấy được tốc độThiên Nhi. Nàng vừa ra tay tốc độ nhanh hơn Mị ảnh thần điêu không ít, Mị ảnh thần điêu vẫn lấy tốc độ tự hào ở trước mặt Thiên Nhi lại trở nên không đáng giá nhắc tới, dễ dàng liền bắt được xong.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra một tia cảm khái, đây chính là thực lực khác nhau a! So với Thiên Nhi đã biết thực lực vẫn còn không đủ cao!

Hàn Như Liệt nhìn vẻ mặt Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng lộ ra nụ cười, trong ngày thường cũng rất ít nhìn thấy Chỉ Ly lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy: “Nếu như đã hoàn thành, chúng ta liền rời đi đi!”

Cả người Mị ảnh thần điêu đều là bảo vật đúng là không sai, nhưng đối với cho bọn hắn mà nói không có tác dụng quá lớn, tiếp tục đợi cũng không cần thiết.

Song, theo mấy đạo tiếng xé gió nổi lên, đám người Hoàng Thiên Minh xuất hiện lần nữa ở trước mặt Mộ Chỉ Ly.

“Các ngươi thật đúng là kiên nhẫn a.” Mộ Chỉ Ly giễu cợt nói, xem ra những người này quả nhiên là không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ!

Song, mấy người đều không trả lời Mộ Chỉ Ly, bởi vì lúc này trên mặt đất lại có hai con Mị ảnh thần điêu bị bắt được! Qua nhiều năm như vậy bọn họ ngay cả một con cũng không bắt được thành công lại đột nhiên nhìn thấy những người khác thoáng cái đã bắt được hai con, loại tâm lý chênh lệch quá lớn này làm cho người ta rất là bất đắc dĩ.

Xem ra pháp bảo kia uy lực thật đúng là không phải cường hãn bình thường, thời gian ngắn ngủi như vậy liền có thể bắt được hai con Mị ảnh thần điêu, ngay cả Hoàng Thiên Minh cũng cảm thấy trông mà thèm, pháp bảo kia rơi vào trong tay của hắn chắn chắn có tác dụng rất lớn.

Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly nói: “Ly Nhi, nàng mới vừa rồi gặp bọn họ?” Lời của Chỉ Ly rất rõ ràng cho thấy lúc trước bọn họ đã từng gặp qua, nếu không cũng sẽ không nói lời nói không có kiên nhẫn này.

“Hôm nay nếu ngươi không lưu lại pháp bảo, ngươi và cả bằng hữu của ngươi cũng không thể sống rời đi!” Một cổ uy áp từ trên người Hoàng Thiên Minh buông thả ra, hơi thở trong cơ thể cũng trong nháy mắt tăng lên.

Hiển nhiên, một khi Mộ Chỉ Ly bọn họ không đồng ý hắn tuyệt đối sẽ trước tiên động thủ cường đoạt!

Nghe được lời nói của Hoàng Thiên Minh, Hàn Như Liệt cùng Thiên Nhi liền hiểu đây tột cùng là chuyện gì xảy ra. Ba người nhìn mấy người Hoàng Thiên Minh cũng không có chút nào khẩn trương, ngược lại trong mắt đều là nụ cười.

Lời nói này do bọn họ nói với Hoàng Thiên Minh còn không sai biệt lắm, không nghĩ tới Hoàng Thiên Minh thế nhưng theo chân bọn họ nói như vậy, không khỏi quá ngu xuẩn đi.

Mộ Chỉ Ly cũng không sẽ cùng bọn họ quanh co: “Xem ra lời nói lúc trước của ta cũng là nói vô ích rồi, vốn là ta cũng không muốn giết người, nhưng các ngươi đã tự mình muốn chết, vậy ta cũng không ngần ngại dọn dẹp mấy phế vật.”

Đối với người muốn giết nàng nàng cho tới bây giờ cũng sẽ không nương tay, huống chi mấy người này làm ra chuyện tình cường thủ hào đoạt vẫn có thể làm như thế lẽ thẳng khí hùng, nói vậy loại chuyện này đã làm không ít, hôm nay nàng sẽ giải quyết bớt những phế vật này đi!

“Cuồng vọng tự đại!” Giọng nói Hoàng Thiên Minh chưa dứt, trên khuôn mặt bình tĩnh ổn trọng lại toát ra một tia kinh ngạc, bất khả tư nghị nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt.

Nếu có thể, hắn nguyện ý tin tưởng bây giờ hắn đang nằm mơ! Bởi vì hơi thở cô gái trước mặt thế nhưng đạt đến Thiên Huyền Ngũ cảnh!

Thực lực Thiên Huyền Ngũ cảnh làm sao sẽ xuất hiện ở trên người một cô gái bất quá hai mươi tuổi! Này không khỏi cũng quá kinh khủng đi, hắn sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy quá người nào tuổi còn trẻ lại có thể tu luyện tới loại trình độ này!

Nhưng là, hơi thở kia thật thật tại tại lại đang nhắc nhở hắn đây hết thảy đều là thật, so sánh với Trân Châu còn thật hơn!

Cả Hoàn Lăng quốc cao thủ Thiên Huyền cảnh giới bất quá có một mình hắn thôi, xem ra cô gái này cũng không phải là người Hoàn Lăng quốc, nên là thế lực như thế nào mới có thể bồi dưỡng được thiên tài như vậy! Hoàng Thiên Minh bắt đầu hối hận, đã biết lần này là chọc phải người không nên chọc rồi!

Trên mặt Hoàng Hoàn Nhi đồng dạng hiện lên vẻ khiếp sợ, nàng phán đoán không ra thực lực cô gái đến tột cùng đạt đến loại cảnh giới nào, nhưng là hơi thở kia rõ ràng mạnh hơn so với Hoàng thúc, điều này sao có thể?

Hoàng Húc Kiệt nhìn dung nhan Mộ Chỉ Ly, trong đầu linh quang chợt lóe phảng phất nhớ ra cái gì đó, duỗi ra ngón tay chỉ vào Mộ Chỉ Ly nói: “Nàng. . . . . . Nàng là Mộ Chỉ Ly!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều ngây ngẩn cả người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui